Khương Tiểu Bảo đứng dậy, túm lấy cổ tay cô ta, tuy chỉ cao 1m75, nhưng cũng đã cao hơn Khương Mỹ Lâm một khúc rồi.
Trong mắt thiếu niên tràn đầy lửa giận, hung dữ như một con sói con.
“Khương Mỹ Lâm, cô cho rằng ông đây là tên ngốc, không dám đánh trả phải không?”
Khương Mỹ Lâm không thể tin nổi. Bao nhiêu năm nay, tuy Khương Tiểu Bảo thường xuyên chống đối cô ta, nhưng mỗi khi cô ta ra tay, thằng con hoang này chưa bao giờ dám đánh trả, chỉ dám đi mách cha!
“Khương Tiểu Bảo, mày muốn làm phản đấy phải không! Mày còn dám chống trả hả?”
“Cha tao thật đúng là nuôi ra cái thứ vô ơn mà, sao nào, bây giờ mày muốn làm con chó của Khương Mạn phải không?”
Khương Mạn châm một miếng sườn bò, cho vào miệng: “Tiểu Bảo à. Làm cho cô ta câm miệng đi.”
Khương Tiểu Bảo vả một cái lên mặt Khương Mỹ Lâm.
Chát một tiếng.
Tay Khương Tiểu Bảo hơi run run.
Lần đầu tiên cậu ta đánh vào mặt người khác, còn là đánh vào mặt con gái.
Tuy Khương Mỹ Lâm ác độc khiến cậu ta tức giận, nhưng dù gì cũng là lần đầu, không dám dùng hết sức.
“Khương Tiểu Bảo! Mày dám đánh tao!!!”
Giọng nói của Khương Mỹ Lâm chói tai, không để ý tới hình tượng mà muốn đánh lại.
Nhưng Khương Tiểu Bảo dù gì cũng là một thanh niên, có yếu tới đâu thì cũng đâu thể nào không xử lý được Khương Mỹ Lâm?
Khương Mạn chậc một tiếng, ngẩng đầu nhìn: “Chưa ăn cơm sao? Đánh mạnh vào! Đánh nát mồm cô ta cho chị!”
Khương Tiểu Bảo giữ lấy hai tay của Khương Mỹ Lâm, khuôn mặt nhăn nhó: “Em dù gì cũng là đàn ông, đánh vào mặt phụ nữ thì không có đạo đức cho lắm, có thể đổi chỗ khác không.”
Khương Mạn nhướn mày, phất tay: “Vậy em tự do phát huy đi.”
“Khương Tiểu Bảo, mày là đồ con hoang, mày thử đánh tao xem!!”
Khương Mỹ Lâm cũng phát điên rồi, tự tìm đường chết.
Khương Tiểu Bảo còn là thiếu niên, tính tình xốc nổi, tức thì tức, nhưng bảo cậu ta xử đẹp Khương Mỹ Lâm thì cậu ta lại không nỡ ra tay mạnh đến thế.
Hai từ ‘con hoang’ này, trong nháy mắt đã khiến cậu ta nhớ tới những chuyện mà mẹ cậu đã phải trải qua trong những năm này.
Nghĩ tới chiếc xe tải lao về mình ngày hôm đó!
Cậu ta suýt nữa thì chết! Suýt nữa là chết rồi!
Khương Tiểu Bảo hạ quyết tâm, nắm chặt tay đấm mạnh vào bụng của Khương Mỹ Lâm.
“A!”
Khương Mỹ Lâm lập tức cong người thành con tôm, hai mắt gần như lồi ra ngoài, bụng bị va đập mạnh, dịch vị trào lên.
Nói thì chậm chứ thực tế thì nhanh lắm, Khương Mạn kéo Khương Tiểu Bảo về phía chiếc ghế đẩu.
Thiếu gia Bảo Nhi tránh khỏi ‘vòi phun cám lợn’ của Khương Mỹ Lâm trong gang tấc!
“Ôi đệt! Sao cô có thể ghê tởm đến vậy!”