Quả không ngoài dự đoán, chị Lam-người phụ nữ của sự nghiệp đích thực còn đang xử lý công việc từ xa.
Khương Mạn: (Tới 1703.)
Chị Lam: (Làm gì? Người quản lý ngủ cùng là một mức giá khác đấy nhé.)
Khương Mạn: (Chị có tin em chuyển tiếp đoạn tin nhắn này cho anh rể không?)
Chị Lam: (Chửi xối xả.jpg)
Khương Mạn: (Nhân viên mới tới phỏng vấn, nhanh lên!)
Phòng 1703.
Phòng tổng thống, không thiếu bất cứ một loại thiết bị nào.
Sau khi Khương Mạn bước vào, liền thấy một bóng người chật vật khổ sở.
Cô nhăn mày. Nghe nói Hứa Tiểu Mạn bị thương, cô đoán cô gái này tới muộn chắc là vì đã xảy ra chuyện, nhìn lướt qua, đúng thật là chật vật.
Hứa Tiểu Mạn không trang điểm, gương mặt mộc xinh đẹp động lòng người, đặc biệt là đôi mắt mèo, trông đẹp hơn hồi sáng lúc khóc lóc nhiều.
Về diện mạo, rất có điểm nhấn.
Nước H giờ đã vào xuân, không lạnh, chỉ mặc đơn áo hoodie và quần jeans đơn giản, có thể nhìn ra được dáng người rất tốt, chắc là do luyện tập vũ đạo, khí chất cũng tốt.
Nhưng lúc này, chiếc hoodie trắng lại bẩn thỉu, giống như đã lăn trên đất một vòng, quần jeans cũng rách nát, cũng không phải là kiểu rách thời trang, chỉ đơn thuần là bị cọ rách, Khương Mạn thấy một bên ống quần cũng có một ít vết rách.
“Cô, cô Khương.”
Hứa Tiểu Mạn bất an nhìn Khương Mạn, “Xin lỗi, tôi, tôi tới muộn rồi.”
“Ừ, hiện tại là 00:15. Tôi chỉ nói là tối nay, không nói cụ thể thời gian, coi như cô tới muộn 15 phút.”
Khương Mạn nhìn cô ấy, không vội hỏi, đợi cô ấy nói trước.
Hứa Tiểu Mạn vội vàng nói: “Tôi còn cơ hội chứng minh giá trị của bản thân không?”
Khương Mạn ở một góc không nhìn thấy, khóe miệng cô nâng lên. Nếu ngay từ đầu cô ấy lựa chọn giải thích lí do mình đến muộn, Khương Mạn nhất định sẽ không cho cô ấy cơ hội nữa. Nhưng mà, Hứa Tiểu Mạn không giải thích.
Sự nóng lòng của cô ấy khiến Khương Mạn rất hài lòng.
“Ngồi xuống trước đi đã.”
Khương Mạn biểu thị cô ấy không cần phải căng thẳng, gọi điện thoại cho quầy lễ tân, bảo họ mang hộp cứu thương tới.