Tề Tư Miểu lại một lần nữa sững sờ. Tim anh ta đập nhanh, không biết là bị chấn động hay bị hớp hồn...
Lại có tiềng ầm ầm vang lên, lần này là xe của Sở Thánh Kỳ về tới đích.
Sau khi xuống xe cởi mũ bảo hiểm, anh ta ngã luôn xuống đất, cô gái xinh đẹp cũng lập tức xuống xe, chạy đến bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Galactus với đôi mắt sáng rực, thở hổn hển, vẻ mặt như muốn cười nhưng lại có chút hung dữ.
"Anh Sở."
Các tay đua của câu lạc bộ Giao Long đã vây quanh anh ta. Sở Thánh Kỳ không quan tâm mà đi thẳng về phía Galactus, nhưng anh ta chưa kịp đến gần thì đã có người chặn lại.
Khương Nhuệ Trạch khinh thường nhìn anh ta nói:
"Tránh ra!"
Khương Nhuệ Trạch cười lộ ra hàm răng trắng sáng, ánh mắt nguy hiểm.
Ngay khi anh ta nắm chặt nắm đấm lại, giọng nói của Khương Mạn từ phía sau vang lên:
"Để anh ta qua đây đi."
Khương Mạn đã xuống xe rồi, nhưng kỳ lạ là trên đầu cô vẫn còn đội mũ bảo hiểm. Những tay đua đang chờ đợi được nhìn thấy khuôn mặt thật của Đại ma vương đều lộ rõ vẻ thất vọng!
Làm gì vậy chứ! Cuộc đua đã kết thúc rồi, cô có thể cởi mũ bảo hiểm ra được rồi!
Tề Tư Miểu - người duy nhất biết sự thật, trong lòng vô cùng sục sôi.
Khương võ thần khi lái xe không đội mũ bảo hiểm mà khi xuống xe mới đội. Là một fan của Khương võ thần, có thể nói Tề Tiểu Nhị hiểu rất rõ về một số hành động của chính chủ… Thấy cô thể hiện thực lực và che giấu một cách khiêm tốn, Tề Tiểu Nhị đã có linh cảm rồi…
Đối với mệnh lệnh của em gái, Khương Nhuệ Trạch kiên quyết chấp hành.
Khương Nhuệ Trạch nhìn Sở Thánh Kỳ chằm chằm, đối phương bước tới trước mặt Khương Mạn, ánh mắt hung dữ, như muốn xuyên thủng chiếc mũ bảo hiểm cô đang đội. Nhưng hơi thở của anh ta nhanh chóng dịu xuống, nở một nụ cười:
"Cô thắng rồi."
Khương Mạn nâng vai lên, không hề phủ nhận.
“Yên tâm đi, Sở Thánh Kỳ tôi nói được sẽ làm được!” Anh ta nhìn Tề Tư Miểu nói nhanh:
“Tôi xin lỗi.”
Tề Tư Miểu sửng sốt, biểu cảm có chút kỳ quái. Rõ ràng, chuyện hôm nay, tên trời đánh nhà họ Sở này cúi đầu xin lỗi thực sự nằm ngoài dự đoán của anh ta.