Bây giờ hai người công khai rồi, mọi người cũng yên tâm mà trêu chọc rồi.
Đồng chí lão Vân có chút vui sướng khi người khác gặp họa: “Mấy ngày quảng bá phim này hai người cứ chờ mà xem, cánh truyền thông bây giờ như hổ đói, chỉ hận không thể nuốt sống hai người thôi đấy!”
Tự Thiên Sách gật đầu: “Còn không phải sao! Điện thoại của tôi sắp bị người ta gọi cháy máy rồi này!”
Khương Mạn nhìn anh ta: “Em nhìn thấy hot search rồi, hôm qua ‘Chiến cốt’ vượt mốc doanh thu một tỷ rồi, anh Tự chuẩn bị khi nào thì giả gái?”
Tự Thiên Sách lựa chọn giả ngu, móc lỗ tai, “Ai ya, dạo này lãng tai quá, chắc phải đi ngoáy tai thôi.”
Sự thật chứng minh, Thiên Sách và đồng chí lão Vân rất có khả năng đoán trước tương lai.
Hiện trường buổi quảng bá phim ở Quảng Châu, cánh truyền thông hưng phấn đến mức khiến Khương Mạn sợ hãi, mỗi một phóng viên đều như có hiệu ứng con mắt laze vậy.
Khán giả ở hiện trường càng hăng giống như được tiêm máu gà vậy.
Cuối cùng vẫn phải là đồng chí lão Vân đứng ra nói, nhất định sẽ dành ra mười lăm phút để mọi người thỏa sức xử lý đôi nam nữ đáng ghét này, cánh truyền thông và fan ở hiện trường mới ngưng lại một lúc.
Buổi phỏng vấn quảng bá phim diễn ra sau khi bộ phim được chiếu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khán giả và đám phóng viên đều khóc như chó, còn có một vài phóng viên chạy tới từ buổi công chiếu đầu tiên, đã xem rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà bị tổn thương lần hai!
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong sự đau khổ của cái BE của Lan Quy và Bất Ly.
Nhìn lại hai người Bạc-Khương trong thực tại đang ‘rải đường’, bỗng chốc lại có cảm giác phức tạp, lại được an ủi ……
Còn có người không dứt được ra khỏi cảnh phim, nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt căm thù!
Đó là sự căm thù dành cho bạo quân khốn nạn Lan Quy!
Sau khi cuộc phỏng vấn về bộ phim kết thúc, lại quay lại sự kiện chính.
Mấy người như Tự Thiên Sách và đồng chí lão Vân đều trực tiếp rời khỏi hiện trường, vứt sân khấu lại cho Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn, một đám người ngồi ở hàng ghế đầu, còn có người mang hạt dưa theo.
Vừa ngồi cắn hạt dưa, vừa xem trò vui của Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn.
Khương Mạn cầm lấy mic, rất đau đầu: “Vân Chí Sam, Tự Thiên Sách, có phải mấy người hơi quá đáng rồi không?”
“Bà Nhan Phương, sao bà cũng xa đà theo bọn họ vậy ạ?”
Bà Nhan Phương cắn hạt dưa với thái độ rất trang nhã, bà ấy cười đáp: “Tiểu Mạn nè, đừng có ngại mà, bọn ta cũng rất tò mò đấy.”
Khương Mạn khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc thì cô cũng nhìn rõ những đồng đội heo thích náo nhiệt, không ngại lớn chuyện, bên cạnh cô rồi!
Phóng viên hét lớn: “Khương võ thần đừng đấu tranh nữa! Khuất phục đi!”
“Không khuất phục! Khuất phục là chuyện không thể nào!” Khương Mạn cứng đầu nói: “Chỉ có duy nhất một lần này thôi, không có lần sau đâu nhá! Có bất cứ vấn đề gì, hôm nay mọi người cứ thoải mái đưa ra!”
“Chúng ta là tới tuyên tuyền cho phim một cách đàng hoàng, anh xem các anh như này là ra cái thể thống gì!”
“Đạo diễn Vân vẫn còn một khoản tiền công chưa thanh toán cho tôi đâu, ông ấy mà không vui là ông ấy không đưa tiền cho tôi nữa, các anh đền cho tôi nhé!” Khương Mạn nói đùa.
Đồng chí lão Vân không chịu yếu thế: “Cần tiền thì tìm người đàn ông bên cạnh cháu ấy! Cậu ta là nhà sản xuất đó bít hem*!” (đạo diễn bắn luôn giọng địa phương)
Khương Mạn quát đùa: “Lôi Vân Chí Sam ra ngoài!”
Đồng chí lão Vân haha cười lớn:
Các phóng viên và các fan cũng đồng loạt cười theo.
Khi Khương Mạn đùa giỡn với khán giả, Bạc Hạc Hiên ở bên cạnh, âm thầm nhìn cô, trong ánh mắt tự nhiên toát ra nét cười và sự cưng chiều.
Cánh truyền thông và người yêu phim ban đầu còn haha cười lớn, dần dần lại cảm giác như bị nhét một đống thức ăn cho chó* vào miệng.