Một đêm này.
#chúcngủngon,ngườilàmthuê# lặng lẽ tiến lên thành hot trend
Sân bay Bắc Thành.
Khương Mỹ Lâm vô cùng khí thế bước ra từ lối VIP, ngồi lên xe.
Thư ký ngồi ở ghế lái phụ, lên tiếng chúc mừng: “Lần này lấy được dự án năng lượng của Hades, các cổ đông trong hội đồng chủ tịch đối với nhị tiểu thư hết lời khen ngợi, vào hội nghị cổ đông sau tết, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía nhị tiểu thư thôi.”
Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Cho dù không có dự án này thì vị trí tổng giám đốc cũng không đổi người được! Cho dù ba tôi có muốn nâng đỡ anh trai tôi lên thì đám hồ ly trong tập đoàn cũng đâu phải lũ đần.”
“Anh cả làm nghiên cứu thì được, bảo anh ấy quản lý cả tập đoàn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Khương Mỹ Lâm hít thở sâu, “Hai ngày nay trong nhà có chuyện không?”
“Ông chủ vẫn như bình thường, đại thiếu gia vẫn luôn nghiên cứu, Tết cũng không về nhà, Bảo thiếu gia thì...” thư ký hơi do dự.
Khương Mỹ Lâm day trán, mất kiên nhẫn nói: “Cái thằng vô dụng đó lại gây chuyện gì rồi?”
Thư ký nhỏ giọng nói: “Cậu ấy đi tham gia một chương trình gameshow, Khương Mạn cũng có mặt trong gameshow đó……”
Sắc mặt của Khương Mỹ Lâm rốt cuộc cũng có chút thay đổi.
Cô mở điện thoại lên, xem tin tức về giới giải trí trong nước, trên weibo để xuất một mục hot search #Ngủ ngon nhé, những người làm thuê#.
Khương Mỹ Lâm mở miệng chửi: “Tôi biết ngay nó là một con sói vô ơn, nuôi lớn cũng không biết nhận chủ mà!”
Thư ký không dám tiếp lời.
Khương Mỹ Lâm trong cơn tức giận, ấn gọi một cuộc điện thoại, nhưng Khương Tiểu Bảo lại không nghe máy!
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
“Chắc là……ở căn biệt thự trong khu biệt thự Lai Nhược.”
Căn biệt thự đó sao……
Khương Mỹ Lâm sắc mặt âm trầm, trong lòng đang chửi bới.
“Về tập đoàn trước, mai hãy đi tìm nó.”
……
Bởi vì tối hôm trước trêu chọc Bạc Hạc Hiên, nên Khương Mạn đã tốn rất nhiều công sức mới dỗ được anh.
Cô vừa rửa tay vừa chửi kháy, sau đó ra ngoài thì thấy người đàn ông ngồi trên giường, duỗi đôi chân dài thẳng tắp.
Bộ đồ ngủ bằng lụa ôm sát cơ thể, lộ ra đường cơ săn chắc, bộ đồ ngủ bằng lụa ở phần trên chỉ cài từ cúc thứ ba, khiến người ta bất giác tập trung ánh mắt vào dưới xương quai xanh, muốn nhìn thân thể dưới lớp quần áo.
Trên tay anh cầm một cuốn sách, thản nhiên đọc, gọng kính màu vàng gác trên sống mũi, phần tóc bên phải không dài không ngắn, vừa đủ để che đi hàng lông mày, trên đôi mắt vẫn còn một chút dục vọng chưa tan hết, nhưng thái độ lại lạnh lùng.
Khương Mạn nhìn dáng vẻ lúc này của anh, không khỏi tưởng tượng ra trong đầu dáng vẻ bị nhiễm dục vọng ở trên gương mặt đó, và âm thanh trầm thấp kìm nén.
Rõ ràng là một yêu tinh nhu cầu cao.
Thế mà lúc này……
“Lưu manh giả danh trí thức.” Khương Mạn đánh giá không hề khách sáo.
Bạc Hạc Hiên ngước mắt, ừ một tiếng, âm điệu nâng lên như đang hỏi.
Khương Mạn ném miếng bịt mắt vào lòng anh, giơ tay phải ra, “Tay em nhức mỏi!”
Bạc Hạc Hiên buông sách xuống, giọng nói còn hơi khàn : “Đã bảo em dùng cả hai tay rồi còn gì.”