"Chị ơi, hôm nay chúng ta làm gì vậy? Lại chuyển gạch à? Em thấy thể trạng của anh trai chúng ta hơi yếu. Anh ấy có phải đi cùng chúng ta không? Em sợ anh ấy sẽ không chuyển nổi vài viên."
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm như một người phụ nữ lắm mồm mà không biết rằng mình đã đâm Khương Vân Sênh mấy nhát dao.
Khương Vân Sênh liếc cậu ta một cái, không nói gì.
"Cậu vẫn còn có thể chuyển được gạch à?"
"Đương nhiên…!!"
Khương Tiểu Bảo chưa kịp nói xong thì Khương Mạn đã cấu vào cánh tay của cậu ta khiến cậu ta kêu lên thảm thiết.
Hôm qua khi di chuyển gạch về, cậu ta đã ngủ không biết trời đất gì nữa.
Khi Khương Mỹ Lâm dẫn người đến khiến cậu ta thức giấc, lúc ấy cậu ta mới cảm thấy đau đớn khắp người như thể bị người ta nhét vào bao tải rồi đánh cho một trận. Các cơ ở cánh tay chỉ cần chạm vào là đã thấy đau.
Khương Mạn chế nhạo: "Hôm nay cậu đổi sư phụ rồi"
"A ..." Khương Tiểu Bảo nhìn Khương Vân Sênh với ánh mắt tò mò: "Hôm nay em đi cùng anh ấy à?"
Khương Vân Sênh cau mày, rõ ràng là anh ta không thoải mái khi Khương Tiểu Bảo gọi mình là 'anh trai'.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói với Khương Mạn: "Em gái, em qua đây một lát."
Khương Mạn gật gật đầu, đi theo anh ta ra phía xa.
A Tam vô thức muốn đi theo nhưng Khương Tiểu Bảo giữ chặt anh ta lại: "Anh không nhìn thấy chị tôi và anh tôi đang nói chuyện bị mật à, sao anh lại không có mắt nhìn vậy?"
A Tam: ... Không ngờ sẽ có ngày tôi bị cậu giáo huấn!
A Tam: "Cậu không tò mò à?"
“Tôi không tò mò.” Vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo không thay đổi, cậu ta liếc mắt nhìn qua đó, khẽ mím miệng.
Dù không qua đó thì cậu ta cũng có thể đoán được nội dung của cuộc trò chuyện.
Tuy rằng không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Tiểu Bảo chắc chắn một điều, kể cả Khương Mạn và những người anh họ nhà chú ba đều không thích gia đình cậu ta cho lắm!
Cậu ta cũng từng hỏi cha mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Khương Nghiệp Minh luôn im lặng đối với những chuyện liên quan đến quá khứ. Chỉ nói với cậu ta rằng sau này gặp Khương Mạn bọn họ thì phải lịch sự một chút, còn nói rằng nhà họ Khương có lỗi với họ...
Trước đây Khương Tiểu Bảo không để tâm, nhưng sau mấy ngày tiếp xúc này, suy nghĩ của cậu ta đã dần dần thay đổi.
Đối với người chị họ Khương Mạn, ban đầu cậu ta chỉ là tò mò và muốn tìm hiểu chút gì đó. Nhưng bây giờ...
Cậu ta cảm thấy khá thoải mái khi ở cùng Khương Mạn, mặc dù người chị họ này rất hung dữ và quỷ quyệt, nhưng … Chị ấy sẽ giúp mình!
Cho dù là bị đám bạn chẳng ra gì đó lừa, hay tô mì có giá 18 tệ khiến Khương Tiểu Bảo chưa bao giờ cảm thấy thiết thực như vậy.
Ở phía khác, Khương Vân Sênh tắt micro, cau mày nhìn Khương Mạn: "Tại sao lại như vậy?"
“Không nói trước chuyện này với anh hai là lỗi của em.” Khương Mạn nhẹ giọng nói, “Ban đầu em không biết cậu học sinh phiền phức mà ekip chương trình đưa tới chính là cậu ta.”
“Không phải anh hai muốn trách em.” Khương Vân Sênh thở dài:
“Cậu ta là người của nhà bác hai. Tuy rằng ân oán hồi đó không liên quan gì đến cậu ta, nhưng...” Khương Vân Sênh mím môi, lông mi dài khẽ run lên.