Sự mờ ám giữa cô và Bạc Hạc Hiên, chỉ cần người tinh ý cũng nhìn ra. Bạn bè trong giới biết hai người đã thành một đôi thì không sao, mặc dù bạn bè của hai người lúc bình thường chả thấy ai bình thường cả, nhưng lúc quan trọng cũng ra gì.
Khương Mạn chưa muốn công khai, vì có một số rắc rối muốn giải quyết xong sẽ tính tiếp!
“Nếu gặp vấn đề gì không giải quyết được, cứ gọi điện cho anh.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Khương Mạn cũng không tránh, chỉ kiêu ngạo: “Coi thường em vậy?”
“Anh nói nhầm, nữ nhân đại vương nhớ nghe điện của anh, bảo vệ anh mọi lúc.”
Khương Mạn nở nụ cười khẩy, nhưng chân lại di di trên mặt đất, “Chuẩn tấu!”
Hai người quay qua nhìn nhau, có chút không lỡ, muốn ôm muốn hôn. Nhưng ở đằng xa còn có hai đôi mắt chó đang nhìn chằm chằm. Muốn không quan tâm cũng khó.
Bạc Hạc Hiên cù cù vào lòng bàn tay của cô rồi nói: “Nợ anh một nụ hôn, còn có tính lãi, nhớ trả cho anh đấy nhé.”
Khương Mạn nhìn sâu vào trong mắt anh, hung hăng nói: “Đợi rồi xem, lần sau hôn chết anh luôn!”
Giọng điệu theo kiểu bá tổng độc đoán!
Bạc Hạc Hiên bị chọc cho cười không ngừng, hai người tạm biệt nhau, cũng không làm ra động tác gì. Sau khi nhìn thấy ba người rời đi, Khương Mạn mới thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, đến lúc quay lại kia để giải quyết rồi đây!
Trên đường quay lại cô vô tình gặp một nhân viên trong đoàn.
“Sao lại tới đây?” Khương Mạn nhìn đối phương.
“Đạo diễn sợ cô lạc đường, bảo tôi đi đón người.” Người kia cười một cái.
Khương Mạn ồ một tiếng, khịt mũi nhìn bảng tên trên ngực người này. Cái bảng tên này……Cô nhìn ra chỗ khác, một tia giễu cợt xoẹt qua đáy mắt.
Một cái camera thu nhỏ được giấu sau bảng tên.
Cô quay lại hướng về biệt thự, đi chưa được mấy mét, đến gần đoạn rẽ, cô nhìn thấy hai người một nam một nữ tuổi trung niên tóc tai bù xù, mặc quần áo vừa bẩn vừa rách rưới. Người đàn ông đi đường có vẻ khó khăn, sắc mặt vàng vọt, giống như bị bệnh nặng, đi vài bước lại thở dốc. Người phụ nữ sắc mặt lo lắng, ánh mắt hoảng loạn, nhìn như bị lạc đường, tầm nhìn của hai bọn họ cùng lúc rơi lên người Khương Mạn.
Mắt thấy hai người ngày càng tiến lại gần.
Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng: “Cô Khương, tốt quá rồi! chúng tôi tìm thấy cô rồi!”
Khương Mạn biểu cảm lạnh lùng liếc nhìn họ, cứ thế bước thẳng qua hai người.
“Ôi, cô Khương sao lại vô lý như vậy, cô đừng đi!”
Người phụ nữ vội vã đuổi theo, người đàn ông đứng sau lưng đột nhiên ngã xuống đất mồm thì hét lớn: “Ôi trời ơi, chết mất, tôi……tôi chết mất!”
Người phụ nữ vội vã hét lớn cứu người.
“Cô Khương, chúng ta quay lại xem bọn họ một chút, chả nhẽ lại kệ họ như thế!” người nhân viên kia nhắc cô.
“Không được sao?” Cô nhìn anh ta.
Người nhân viên do dự nói: “Chú kia hình như không được khoẻ lắm, cô không quan tâm như vậy có phải hơi vô tình không?”
Khương Mạn nhướng mày: “Tôi lớn lên giống Bồ Tát lắm à?”
Nhân viên: “……”
Cô nhếch miệng: “Nếu anh có lòng như vậy sao anh không đi hỏi bọn họ đi.”
Trong lòng người này đã vội lắm rồi, anh ta mà đi hỏi thì vở kịch này còn cần diễn à!
Đúng lúc này người phụ nữ lại lao tới. “Cô Khương sao cô giả vờ không quen chúng tôi, cô đừng lo, không có thợ săn ảnh đâu, hơn nữa chúng tôi tới tìm Dương Na Ni!”
“Cô chắc chắn biết cô ta đang ở đâu!”
Sắc mặt Khương Mạn khó hiểu: “Tại sao tôi phải biết?”