Khương Nhuệ Trạch gật đầu: "Đây là một trong những di sản mẹ tôi để lại."
Tang Điềm cắn một miếng bánh mì và thốt ra lời nói thô thiển không giống với phong thái của một nữ minh tinh: "Mẹ nó, Khương sắt thép, anh giàu vậy sao?!"
Trên sân thượng, tất cả những người khác đều lùi ra xa.
Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch lướt một vòng qua người Tang Điềm, che giấu sự kinh ngạc, trai thẳng lên tiếng: “Mặc như vậy cô không thấy lạnh sao?”
Tang Điềm lườm anh ta một cái, quấn chặt áo phao: “Anh đang nói thừa đấy.”
Khương Nhuệ Trạch bĩu môi, đưa chiếc túi trong tay cho cô.
“Cái gì vậy?”
Tang Điềm làu bàu, mở ra xem, hai mắt sáng lên: “Bánh donut.”
Đảo mắt, cô ấy lại cau mày: “Anh chê tôi còn chưa đủ béo đúng không!”
“Gầy như que củi, cô béo chỗ nào?” Khương Nhuệ Trạch chê bai: “Gió trên sân thượng mà lớn hơn chút nữa là có thể thổi bay cô luôn đấy.”
Tang Điềm nghe câu này liền vui vẻ, cô lấy bánh donut ra cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh đến tìm tôi là để đưa cái này à?”
Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch sáng lên, xấu hổ rời mắt đi: “Không phải, tôi đến thị sát công việc.”
Tang Điềm cười chế giễu, im lặng một lúc, cô nói: “Cảm ơn nhé, vị trí đại diện nhãn hàng M&P này là anh đi cửa sau để lấy giúp tôi đúng không.”
Khương Nhuệ Trạch: “Không phải.”
“Tôi cũng đâu có ngốc.”
“Dù sao thì cô cũng không thông minh.”
Khương Nhuệ Trạch nói xong, thấy đôi mắt cô như muốn bốc hỏa, khóe miệng còn dính vụn bánh donut, giống như một con chuột hamster giận dữ.
Anh ta không nhịn được mà cười ra tiếng, vươn tay lau đi vụn bánh trên khóe miệng của cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Nhuệ Trạch giả bộ thu tay một cách tự nhiên
“Làm việc cho tốt, lượng tiêu thụ của sản phẩm quý mới của M&P mà giảm thì tôi tìm cô tính sổ.”
Tang Điềm lại biến thành trái ớt nhỏ bốc hỏa: “Vậy thì anh chết chắc rồi! Sắp biến thành tên nghèo kiết xác rồi.”
“Muốn biến tôi thành kẻ nghèo thì cô phải cố gắng rồi.”
Tang Điềm nhấc chân đá vào bắp chân của anh ta.
Khương Nhuệ Trạch không hề động đậy, chế giễu: “Sức yếu như gà rù ấy, ăn nhiều thêm chút đi.”
“Hừ! Lần sau tôi bảo chị tôi đánh anh!”
“Em gái tôi chắc chắn là đứng về phía tôi rồi, cô cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.”
“Khương Nhuệ Trạch!”
Hai người nói chuyện bình thường không quá ba phút, nhất định cứ phải bắt đầu đối chọi với nhau.
Khương Nhuệ Trạch mặc kệ cho cô đấm đá loạn xạ trên người mình, dù gì thì chút sức lực ấy cũng chỉ giống như con mèo con đang làm nũng thôi.
“Đừng quậy nữa.” Khương Nhuệ Trạch túm lấy tay Tang Điềm.