Một đại gia đình quây quần trong trang viên, ấm áp thì ấm áp thật nhưng cảm giác vẫn thiếu cái gì đó ...
Để khiến bầu không khí của năm mới trở nên sôi động, mọi người đều tích cực hoạt động, Khương Vân Sênh cùng các bạn nhỏ viết câu đối, trong khi đó Khương Nhuệ Trạch và Quỷ Hồ phụ trách cắt giấy.
Bạc Thiên Y và Khương Lệ Sính cũng không rảnh rỗi, bọn họ cũng ở bên cạnh giúp một tay.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên lái xe ra ngoài đồ, Arthur cũng đi theo.
Bởi vì phải đi ra ngoài nên Khương Mạn phải cởi chiếc mũ trùm đầu màu vàng ra, đội mũ và khẩu trang, Arthur cũng phải cởi thứ đồ mình yêu thích ra.
Suy cho cùng, đội mũ trùm đầu Pikachu trong đám đông sẽ rất bắt mắt nên không thể không gây chú ý.
Hai người lớn một trẻ nhỏ, đều đội mũ và đeo khẩu trang, đứng cùng nhau theo chiều cao trông giống như một gia đình ba người.
Bọn họ lái xe đến siêu thị lớn gần nhất, chưa bước vào, Arthur đã sợ hãi: "Nhiều người quá..."
Người Đế Quốc mua sắm điên cuồng, náo nhiệt nhất là mua sắm trên mạng vào Ngày Độc thân, xếp thứ hai là những ngày trước Tết.
“Cháu sợ à?” Khương Mạn ôm lấy cậu bé, hai tay đặt trên vai cậu bé.
Ánh mắt Arthur loé lên, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ba đứa nhỏ đó vẫn đáng sợ hơn một chút."
“Đi thôi.” Bạc Hạc Hiên đỗ xe xong và đi tới, thấy vậy liền xoa đầu Arthur, bắt đầu sai bảo: “Đi lấy xe đẩy đi.
Arthur đẩy chiếc xe đẩy tới, đột nhiên Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn cậu bé.
Cậu bé nhìn lên và bắt gặp cái nhìn trầm ngâm của người đàn ông, lông mày cậu nhíu lại, cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Bạc Hạc Hiên: "Lùn quá."
Arthur: "!!!"
Thiếu niên giận dữ: "Cháu mới 15 tuổi, cháu sẽ còn cao lên nữa!"
“Thím cháu còn cao hơn cháu khá nhiều.” Bạc Hạc Hiên nhìn chiều cao của cậu bé: “Có được 1m5 không?
Arthur tức giận, đồ vô dụng này còn coi thường chiều cao của mình!
Không đợi Arthur nổi khùng, Bạc Hạc Hiên đã trực tiếp nhấc cậu bé lên rồi bỏ vào trong xe đẩy.
Arthur: "????"
Trong mắt Bạc Hạc Hiên hiện lên ý cười: "Như thế này sẽ không vướng chân vướng tay nữa."
Chiếc xe đẩy hàng rất lớn, Arthur ngồi trong đó không hề vi phạm. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng mái tóc màu sáng cùng đôi mắt màu tím vẫn có thể khiến người ta nhìn ra cậu bé là người nước ngoài. Một cậu bé người nước người cực đẹp!
Khương Mạn vừa đẩy xe đẩy vừa trộm cười, Bạc Hạc Hiên đặt hai tay sang hai bên, vừa hay có thể khiến cô nép vào lòng mình và cũng tránh bị người khác va phải. Thấy vậy, Arthur lặng lẽ trợn mắt.
Hừ! Hiên gian xảo, nói cậu bé vướng chân vướng tay gì đó, rõ ràng đang chê cậu bé là bóng đèn.
Khương Mạn không thoải mái khom khom người lại, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai:
"Đừng nhúc nhích, nhiều người quá, lát nữa sẽ đụng phải em đấy."
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thấp giọng cảnh cáo: "Em thà bị đụng phải còn hơn bị anh tư mơ thấy."
Bạc Hạc Hiên bật cười, xoa cằm lên đỉnh đầu cô, thì thào nói: "Cho dù có thể nằm mơ, nhưng cũng không phải lần nào anh ấy sẽ mơ thấy."
Nói như vậy có nghĩa là...
Khương Mạn quan sát anh một hồi, không nhịn được liền nói: "Sao em lại cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ?"