“Anh em cực kỳ cởi mở……”
“Ồ, cởi mở.”
Ngày nào cũng từ sáng tới tối đề phòng anh như đề phòng lang sói.
“Ngủ thêm chút nữa đi, bao giờ có đồ ăn sáng anh gọi em, muốn ăn gì?” Bạc Hạc Hiên lại hôn lên trán cô.
Khương Mạn vùi mặt vào gối, nghĩ một lúc: “Ăn bánh trôi nước, nhân đậu phộng.”
Bạc Hạc Hiên đắp chăn lại cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Phòng của Khương Mạn cách không xa phòng của anh, nhưng do vườn hoa quá to nếu muốn đi tới đó cũng phải đi mất một đoạn hành lang.
Vừa tới chỗ rẽ đã nhìn thấy Khương Tử Mặc đứng đó với cốc cà phê đang nhìn ra vườn hoa. Sắc mặt của Bạc Hạc Hiên không đổi, gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Khương Tử Mặc đặt cốc cà phê xuống lạnh nhạt hỏi một câu: “Tiểu Man dậy chưa?”
“Vẫn còn đang ngủ.”
Khương Tử Mặc ừ một tiếng: “Lần sau cứ quang minh chính đại mà làm, đây là nhà anh, không cần phải lén lút.”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, cười một cái: “Nếu là Khương Nhuệ Trạch, chắc là đã nhảy dựng lên rồi.
Khương Tử Mặc nghĩ một lúc, cười như không cười. Anh ta ngước mắt lên nhìn Bạc Hạc Hiên, ánh mắt lóe lên: “Tối qua……anh và tiểu Man không cãi nhau chứ?”
“Hả? không.” Bạc Hạc Hiên không hiểu sao anh lại hỏi như vậy.
“Vậy thì không có gì.” Khương Tử Mặc tiếp tục uống cà phê, hơi nghiêng đầu, lòng nghĩ chắc do mình bị ảo giác.
“Cả đêm cậu không ngủ?”
Bạc Bạc Hiên không quay về phòng, hình như chuyện kia đã bị phát hiện, cho nên cũng chả cần giấu làm gì.
“……Không.” Biểu cảm của Khương Tử Mặc vừa kì quái vừa khó hiểu.
Bạc Hạc Hiên nhìn ra điều bất thường, không thể không nhớ về hôm qua. Anh và Khương Mạn quả thực không làm ra cái gì, cho nên cũng không có âm thanh gì kỳ quái, mà tường ở trong trang viên này cách âm cực kỳ tốt.
Chỉ là con Yêu Nhi nhà anh từ trước tới giờ luôn tìm cách trêu chọc anh, khiêu khích anh từ trên xuống dưới, đến lúc bị từ chối thì hình như tức giận thật sự……
Bạc Hạc Hiên nhìn ra sự xấu hổ trên mặt Khương Tử Mặc, sự xấu hổ này còn có thể có một trường hợp nữa……Khương Tử Mặc và Khương Mạn là anh em sinh đôi, loại sinh đôi luôn có một mối liên kết kì diệu, thậm chí nó còn vượt qua cả phạm vi của khoa học.
Cho dù bị ngăn cách bởi không gian và thời gian, cũng không ngừng sinh ra mối liên kết. Khương Tử Mặc đã từng nhìn thấy cuộc sống của Khương Man ở thế giới trước bằng giấc mơ. Thậm chí…..đến thế giới này cũng vẫn nằm mơ, ví dụ: vụ ăn canh nhiễm khuẩn rồi bị ảo giác……
“Cậu không phải…….đêm qua lại nằm mơ à?”
Khoé môi Khương Tử Mặc giật giật, dùng ánh mắt thâm ý nhìn lại: “Cho nên tối qua anh làm chuyện gì với Tiểu Man mà tôi không nên mơ thấy à?”
Bạc Hạc Hiên: “……cậu chắc là tôi chứ?”
Khương Tử Mặc: “……” Trong mơ, con lợn đang lao tới muốn ăn củ cải trắng, đúng là không phải Bạc Hạc Hiên, mà là……
Anh vợ thứ tư và em rể bốn mắt nhìn nhau, hai chữ ‘Hoang đường’ đầy mặt.
Bạc Hạc Hiên nhíu mày. “Mơ thấy cái gì…..”
Khương Tử Mặc giật giật khoé môi: “Ác mộng……anh đừng có hỏi.”