"Em nhất định sẽ chuyển song mười xe gạch này! Các người cứ chờ xem!" Cậu ta hét lên với vẻ có chút giận dữ.
Khương Mạn gật đầu, đưa trà sữa cho Tự Thiên Sách và đưa một chai Red Bull cho Khương Tiểu Bảo.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hãy tiếp tục làm việc."
"Không sao, quản đốc đã ứng trước tiền công sáng nay cho cậu ta rồi. Quán mì bên kia đường vừa ngon, rẻ lại được nhiều."
Khương Tiểu Bảo nghe vậy thì cau mày, hai ngày nay cậu ta đã mất hết thể diện rồi nên bây giờ rất muốn lấy lại.
"Tôi không ăn mì, tôi muốn một bữa ăn thịnh soạn!"
"Cậu lấy tiền đâu ra tiền?"
"Thứ mà Bảo nhi gia không thiếu nhất chính là tiền."
“Thật à?” Khương Mạn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi cho cậu xem lại hợp đồng không?
“Trong hợp đồng không ghi là tôi không được tiêu tiền của mình!” Khương Tiểu Bảo vội vàng biện hộ.
“Tôi nói không được tiêu thì là không được tiêu.” Khương Mạn nhìn cậu ta:
“Không phải cậu cho rằng mình rất có năng lực sao, không thể sống nếu thiếu tiền của gia đình cho sao? "
Khương Tiểu Bảo đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Không ăn thì không ăn! Cùng các người ăn mì là được chứ gì, hừ!"
Người thanh niên mặc chiếc áo khoác lông chồn lên và giận dữ đi về phía trước, đôi chân của cậu ta đang run rẩy, khí thế đã không còn.
Tự Thiên Sách và Khương Mạn chậm rãi đi phía sau.
Thiên Sách: "Thằng nhóc này khá thú vị đấy."
Khương Mạn ừ một tiếng.
Tự Thiên Sách: "Bền bỉ hơn so với sự tưởng tượng của anh, chưa từng thấy cậu ta than mệt, thảo nào em gái thích cậu ta."
Nụ cười của Khương Mạn nhạt đi, cô nhẹ giọng nói: “Em ghét nhất là đám trẻ nghịch ngợm.” Nói xong, cô nhanh chóng tăng tốc độ.
Tự Thiên Sách nhướng mày, uống một ngụm trà sữa, lầm bẩm nói: "Cách ăn nói nganh ngạnh này giống như hai người là người một nhà vậy."
(Tôi nghĩ Tự Thiên Sách biết sự thật rồi.)
(Mặc dù Khương võ thần đã đả kích Bảo nhi gia nhưng tôi cảm thấy rằng cô ấy thực sự đang dạy dỗ cậu ta bằng cả trái tim của mình. Nếu cô ấy thực sự ghét thì đã ra tay đánh người rồi?)
(Tôi cũng nghĩ vậy! Những quy tắc đó của Lão Lý, Khương Mạn muốn phá vỡ không phải là chuyện một sớm một chiều!)
(Thật ra, Bảo nhi gia trông trắng nõn, đẹp trai, giống như một con chó săn nhỏ.)
Tên của quán mì nhỏ đối diện công trường rất đơn giản: Quán mì Thành Thật.
Hầu hết những người đến đây ăn đều là công nhân ở công trường.
Bàn gấp và băng ghế nhỏ đặt ở ven đường, nói là ngồi nhưng giống như ngồi xổm hơn, rõ ràng đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Bảo ăn ở nơi như thế này. Cơ thể cậu ta gượng gạo, trên mặt đều tỏ rõ vẻ không muốn.
Tự Thiên Sách đi gọi món vẫn không quên pha trò, trò chuyện với một vài đồng nghiệp. Dù chỉ mới đến làm hai ngày nhưng anh ta đã quen với những người đồng nghiệp này rồi.
Sau khi ngồi xuống, Tự Thiên Sách nói: "Một tô mì 18 tệ, sáng nay cậu chuyển được một xe gạch, kiếm được 17 tệ, vậy nên cậu còn nợ tôi 1 tệ, nhớ trả lại cho tôi."
Đồng tử của Khương Tiểu Bảo như sắp rơi ra, 1 tệ? !
Nếu 1 tệ bị rơi trên đường, cậu ta còn không thèm nhặt nó lên? !