Hoảng loạn, khó xử, hối hận...hàng vạn cảm xúc xông lên đầu.
Ánh mắt dán vào phần da thịt lộ ra ngoài của Khương Mạn.
Lúc cô phá cửa đã cởi áo ngoài, chỉ mặc áo ba lỗ, đêm qua lúc đánh nhau, áo lỗ cũng bị xé rách, có thể gọi là sắc xuân phơi bày.
Đầu vai, xương quai xanh, môi, thậm chí là ngực, chỗ nào cũng thấy những vết bầm tím và vết cắn ……
Mà tất cả.....nếu không có gì bất ngờ, thì chắc đều là ‘kiệt tác’ của anh ……
Lần đầu tiên trong đời, đầu óc Bạc Hạc Hiên trống rỗng đến thế, mờ mịt luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Anh đang nằm mơ sao?
Tối qua rốt cuộc bản thân đã làm những gì vậy?
Yêu Nhi sao lại....sao lại ở đây?
Chỉ trong vài phút não của anh ấy ngừng hoạt động, thì Khương Mạn đã tỉnh rồi.
Vì lạnh mà tỉnh.
Đêm qua Bạc Hạc Hiên nóng như một ngọn lửa, ôm anh ngủ hoàn toàn không cảm giác được cái lạnh. Bây giờ sự ấm áp dần tiêu tan, cô đương nhiên là tỉnh rồi.
Đôi mắt mơ màng mang theo một vẻ xinh đẹp, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại. Bởi vì nhìn thấy một người đàn ông ngốc nghếch nào đó.
“Tỉnh rồi à?” Cô lười biếng ngáp một cái, nằm nghiêng người, không hề để ý tới cảnh xuân đang phơi phới, tay chống vào má, ánh mắt lười biếng nhìn anh.
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
“Còn nhớ đêm qua bản thân đã làm những gì không?”
Bạc Hạc Hiên mím chặt môi, trên mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Anh không nhớ……
“Có phải là tò mò tại sao em lại ở đây không?” Khương Mạn nhướng mày.
Bạc Hạc Hiên không dám nói chuyện, hàng lông mi khẽ run rẩy, ánh mắt tối đến đáng sợ.
Cô từ từ chống người ngồi dậy, eo đau muốn chết, bụng thì đói, thật sự là cơ thể bị đục rỗng rồi.
Theo sát động tác của cô, Bạc Hạc Hiên nhìn thấy mảng bầm tím bên hông của cô và vết tích đáng sợ trên cổ cô. Vô ý tiết lộ chuyện xảy ra đêm qua thảm khốc cỡ nào.
Khương Mạn đột nhiên túm lấy dây xích trên cổ anh, ngang ngược kéo anh lại gần mình, ánh mắt lộ vẻ hung ác, lời nói ra đến môi lại bị nuốt trở lại, bướng bỉnh nói: “Hiện giờ em vừa đói vừa mệt, không muốn nói nhiều với anh....”
Cô thực sự vừa đói vừa mệt, lại còn bẩn ……
“Em muốn đi tắm.”
“Anh đưa em đi……” Giọng nói của Bạc Hạc Hiên khàn đặc.
Khương Mạn nhìn anh một lúc, “Xích chó trên người anh mở thế nào vậy?”
“Tới giờ tự khắc sẽ mở.” Lúc anh nói chuyện, tay gỡ gông cùm xiềng xích trên người xuống, nhưng lại do dự không tiến lên, giống như đang e ngại điều gì.
Khương Mạn thở dài.
Cái tên đàn ông ngốc này.
“Em mệt rồi, anh ôm em đi.” Cô nhìn anh.
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên khôi phục lại một ít, ôm ngang người cô lên, đi về phía một căn phòng khác dưới tầng ngầm.