Khương Mạn chớp mắt, cảm thấy người này như vừa mới từ quê lên.
Hay là độ nổi tiếng của Tôn Đại Ngọc quá thấp?
Vẫn có người cho rằng tay của cô là một đôi tay mảnh khảnh, yếu ớt đến mức ngay cả gà cũng trói không chặt sao?
"Nếu đã không cần tiền thuốc men, vậy làm ơn cho tôi qua."
Phong Lăng bước sang phải một bước, chặn đường, cau mày nói:
"Tôi là Phong Lăng, em thật sự quên tôi rồi sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Mạn hơi nheo lại, vừa định nói, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn về phía sau anh ta.
Anh ta cảm thấy hình như ánh sáng bị tối hơn một chút, bản thân như bị một bóng râm che khuất, vô thức quay đầu lại, chợt bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.
Đối phương không nhìn anh ta, tuy không nói lời nào, nhưng lại cho người ta cảm giác áp chế cực mạnh.
Phong Lăng không lùn, nhưng khi anh ta đứng cùng Bạc Hạc Hiên. 1m9 so với 1m8, bị áp chế 10cm chiều cao, anh ta trông giống như một người em trai...
Về nhan sắc và khí chất, ôi, anh ta vẫn là một cậu em kém xa Bạc Hạc Hiên...
Khương Mạn nhìn khuôn mặt đẹp trai một cách quá đáng của Bạc kim chủ, trong lòng chỉ có một chữ: Đỉnh!
Bạc Hạc Hiên: "Em không đói sao?"
Khương Mạn: "Đói."
Bạc Hạc Hiên: "Chúng ta đi ăn thôi."
Khương Mạn gật đầu, vui vẻ cùng anh rời đi.
Trong suốt quá trình này, hai người đều coi Phong Lăng như không khí, Phong Lăng định thần lại, sắc mặt tối sầm lại.
Bạc Hạc Hiên mở cửa xe cho Khương Mạn và đặt tay lên phía trên để tránh cho đầu cô không va vào cửa xe.
Sau khi cô ngồi vào ghế phụ phía trên, lúc đóng cửa xe và quay người lại, anh mới liếc mắt nhìn Phong Lăng một cái.
Ánh mắt anh lạnh lùng và khinh thường.
Trong mắt Phong Lăng đầy vẻ u ám.
……
Sau khi xe đi rồi, anh ta vẫn đứng đó, điện thoại kêu rất lâu, anh liếc nhìn tên người gọi đến, vội vàng nhấn nút nghe.
Trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười giả tạo: "Viện Viện, trước đó không phải anh đã gửi tin nhắn cho em rồi sao? Anh đang họp."
Giọng người phụ nữ đầy ngang ngược:
"Anh đã về nước nhiều ngày như vậy rồi, ngày nào cũng họp hành, em không cần biết, tối nay nhất định anh phải ở bên cạnh em, em sẽ đợi anh ở chỗ cũ."
“Anh cũng không có cách nào khác.” Giọng điệu của Phong Lăng bất lực, sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên lãnh đạm.