Mặt Bách Linh Nguyệt trắng bệch, cô ta đã từng nhìn thấy Khương Mạn đánh Tề Lỗi, cái tát đó mà rơi trên mặt cô ta thì chắc mấy chỗ từng thẩm mỹ sẽ rụng hết.
“Tôi…….Tôi chỉ tình cờ đi qua, không nhìn thấy gì hết……”
Mắt Bách Linh Nguyệt bắt đầu ướt ướt, nhìn vô cùng đáng thương.
“Lúc khóc chả dễ nhìn tẹo nào.” Khương Mạn thất vọng nói: “Chảy nước mắt nhanh vậy?”
Bách Linh Nguyệt cắn sắp rách cả môi, lại sợ hãi không dám cãi lại Khương Mạn, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bạc Hạc Hiên. Hy vọng người đàn ông này giúp một chút.
“Bạo lực là không tốt.” Bạc Hạc Hiên mở mồm nói.
Lòng Bách Linh Nguyệt như nhìn thấy một tia hy vọng, càng ra vẻ đáng thương.
Một giây sau Bạc Hạc Hiên lại nói: “Cẩn thận bị lợi dụng tên tuổi”
Bách Linh Nguyệt: “……”
Khương Mạn vội vàng lùi lại hai bước, sửng sốt nói với Bạc Hạc Hiên: “May mà anh nhắc, mấy bộ phận giả trên mặt cô ta mà rớt xuống thì tôi đền đến chết mất.”
Bách Linh Nguyệt xấu hổ tới mức muốn chui xuống lỗ, không giữ nổi nụ cười mỉm trên mặt nữa, tức đến nỗi ôm mặt bỏ đi.
Khương Mạn nhìn cái điện thoại nát bét dưới chân Bạc Hạc Hiên, cười nhẹ một cái lấy vai huých anh ấy một cái rồi nói: “Cảm ơn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước mắt, lúc không cười có phần lạnh lùng xa cách. Vậy mà lúc cười lên, môi mày cong cong xán lạn như ánh bình minh xua tan băng tuyết, tất cả đều rực lên trong đôi mắt lưu ly kia. Cú huých nhẹ ở vai như huých thẳng vào tim anh ấy.
Mắt Bạc Hạc Hiên bất giác dịu đi, khẽ ậm ừ một tiếng rồi hỏi lại một cách tự nhiên: “Giải quyết xong rắc rối rồi chứ?”
“Vấn đề nhỏ như vậy chả đáng gọi là rắc rối.” Khương Mạn thờ ơ cười cười trả lời.
Tề Lỗi đi rồi, trước khi đi Khương Mạn còn tra được bao nhiêu tin tức từ mồm anh ta, tương lai sẽ có ích lắm đây.
“Cứ nói nếu cần tôi giúp.”
Khương Mạn ngẩng đầu nhìn một cái: “Anh Bạc trả ơn hậu hĩnh vậy hả?
“Ơn cứu mạng, đương nhiên phải thật lòng đền đáp chứ.”
Thật không? Khương Mạn nghĩ tới cảm giác lần đầu gặp anh ta, thái độ thờ ơ xa cách của người đàn ông này cứ như phát ra từ trong xương tủy. Ánh mắt anh ta nhìn cô lúc đó chứ như là một mớ rắc rối vậy.
“Người tốt.”
Bạc ảnh đế lần thứ hai được người ta khen là người tốt, không quá vui bình thản lấy khăn tay nhặt chiếc điện thoại vỡ nát lên bỏ vào túi, rồi mới hỏi một câu: “ Ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi.”
“Tôi chưa ăn.”
Khương Mạn nhếch lông mày: cho nên?
Bạc ảnh đế đưa ra lời mời: “ăn thêm với tôi nhớ?”
Khương Mạn do dự ba giây: “Cũng được.”