Khương Mỹ Lâm chế nhạo: "Đến học hành em còn không muốn học cho tử tế, chỉ biết tiêu tiền hoang phí, chơi game, nói cho em biết những chuyện này để làm gì chứ."
Mặt Khương Tiểu Bảo đầy vẻ buồn bực, muốn oán trách nhưng lại không dám. Cậu ta chỉ có thể làm ra dáng vẻ đáng thương nhìn Khương Nghiệp Minh: "Cha, chị hai lại quát con."
“Con đứng sang bên cạnh đi.” Khương Nghiệp Minh lạnh lùng nói.
Khương Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, lén lút làm mặt xấu với Khương Mỹ Lâm.
“Cha.” Khi đối mặt với cha mình, Khương Mỹ Lâm vẫn có chút căng thẳng.
"Chuyện của Evergreen Capital cha không muốn truy cứu nữa." Ánh mắt Khương Nghiệp Minh u ám nhìn cô chằm chằm: "Cha đã từng nhắc nhở con rất nhiều lần rồi, làm người, làm việc không nên quá thực dụng nhưng con không nghe, sau này con nên từ chức đi."
“Cha!” Khương Mỹ Lâm cao giọng: “Cha định giao công ty cho anh cả đúng không? Anh ấy không có năng lực!
"Năng lực của nó không bằng con, nhưng ít nhất nó sẽ không làm bừa!" Khương Nghiệp Minh mắng: "Ta đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rằng ít qua lại với nhà bác cả thôi! Con thật sự cho rằng ta không biết, số vốn mà con dùng để vận hành Evergreen Capital là ai bắc cầu, vẽ đường cho con à!"
Khương Mỹ Lâm nắm chặt tay: "Đúng, đúng vậy! Là con đang giúp nhà bác cả! Nhưng chuyện này có thể trách con sao?!"
"Chính vì cha không thể tranh giành với bác cả nên gia đình chúng ta mới không tiếng nói ở nhà họ Khương. Đều là người nhà họ Khương nhưng tại sao chúng ta chỉ có thể lấy những thứ đã lọt ra khỏi tay của bác ấy !!" Khương Mỹ Lâm vô cùng kích động.
Khương Nghiệp Minh thất vọng nhìn cô ta: "Cha cảnh cáo con lần cuối, tránh xa người của nhà bác cả ra!"
"Còn cả những thằng nhóc của tập đoàn Hoàn Vũ đó nữa..."
Vẻ mặt Khương Nghiệp Minh có chút mệt mỏi:
"Dù sao cũng là người một nhà, không cần phải tranh giành đến mức một sống một còn."
Khương Mỹ Lâm bật cười thành tiếng:
"Người một nhà ư? Bọn họ chỉ là những người đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương. Nói một cách chính xác, bọn họ thuộc gia tộc Lanscelot, không liên quan gì đến Đế Quốc hay nhà họ Khương chúng ta cả!"
“Khương Mỹ Lâm!” Sắc mặt Khương Nghiệp Minh trở nên nghiêm nghị.
Khương Mỹ Lâm khẽ run lên, cô ta nuốt nước miếng, ngẩng đầu nói: "Cha, cha không tranh giành thì xin đừng ngăn cản con!"
"Con ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy là đủ rồi. Những gì thuộc về gia đình chúng ta, con nhất định sẽ giành lại hết!"
"Không chỉ có người của nhà bác cả mới xứng được gọi là nhà họ Khương của Đế Quốc!" Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của Khương Nghiệp Minh.
Khương Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh với vẻ mặt ngốc nghếch, nhìn Khương Mỹ Lâm đã đi xa mới ngoảnh lại nhìn cha mình.
"Cha... Vừa rồi cha nói vậy là có ý gì?"
Cậu ta nuốt nước miếng nói: "Lanscelot... đó là gia tộc Lanscelot vô cùng giàu có ở Tây bán cầu sao? Tập đoàn Hoàn Vũ thuộc sở hữu của Lanscelot sao? !!"
"Khương Mạn cũng vậy sao? Cô ta là người nhà của chúng ta à? Con nhớ trên mạng nói rằng cô ta có bốn người anh trai, cô ta trông trông giống cô như vậy, lẽ nào cô ta là con gái của cô sao ạ?!"
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp: "Nó là con gái của chú ba con, là chị họ của con."
Khương Tiểu Bảo sừng sờ, não của cậu ta sắp không thể load nổi rồi.
"Con còn có chú ba sao ạ?!"
Khương Tiểu Bảo giơ ngón tay lên: "Để con đếm xem ... Vậy con có một, hai, ba, bốn ... bốn người anh họ và một chị họ sao?!"
"Lanscelot vô cùng giàu có... Đó là lý do tại sao Khương Mạn lại kiêu ngạo như vậy. Sớm biết như vậy lần trước đã đòi chị ấy tiền rồi, chị họ cho tiền em họ cũng có vẻ hợp lý mà..."
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp, do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, ông ta ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ vào đầu Khương Tiểu Bảo.
Những ân oán trong quá khứ không thể nào xoá bỏ, chuyện gì nên đến cũng phải đến...