“Thanh, thanh toán chứ!” Khương Tiểu Bảo ngay lập tức gật đầu: “Sau khi thanh toán xong, chị sẽ cho em xem luận văn đúng không? Bảo nhi gia em sẽ không lợi dụng chị, chắc chắn chị sẽ tác giả thứ nhất của luận văn đó ... Chị xem chị có thể thêm tên em vào làm tác giả thứ hai được không? "
Khương Mạn nhìn cậu ta với ánh mắt giễu cợt: "Có cần tôi phổ biến cho cậu hậu quả của việc gian lận trong học tập không?"
Khương Tiểu Bảo nuốt nước miếng: "Em chỉ nói đùa thôi, không cần thêm tên cũng được rồi, chị cho em xem lại một lần nữa đi."
"Đưa tiền cho tôi trước ."
Khương Tiểu Bảo lấy điện thoại di động ra: "Tài khoản WeChat của chị là gì, em sẽ chuyển khoản cho chị."
“Không cao cấp như vậy, chỉ nhận tiền mặt.”Khương Mạn lấy ra điện thoại cục gạch ra lắc lắc.
Ánh mắt Khương Tiểu Bảo giống như đã nhìn thấy ma. Thời đại nào rồi mà còn dùng loại điện thoại này? !
"Tiền mặt, đúng không? Chị chờ một chút!" Khương Tiểu Bảo chạy bay lên lầu, nhanh chóng lấy một xấp tiền xuống.
"Đây là 1 vạn, số thừa coi như em cho chị. Chị mau lấy luận văn ra cho em xem đi!"
“Nói 3000 tệ thì là 3000 tệ, trừ đi tiền ăn trưa của cậu, cậu chỉ cần đưa cho tôi 2000 tệ thôi.” Khương Mạn nói xong, cười nửa miệng nhìn cậu ta chằm chằm: “Nhưng có một điều hình như cậu không hiểu rõ, nhóc con."
“Chị gọi em là nhóc con?!” Khương Tiểu Bảo nhíu mày.
Khương Mạn lấy ra 2000 tệ trong 1 vạn đó, lắc lắc: "2000 tệ này là tiền của cậu sao?"
"Em đã lấy nó từ trong két sắt của mình ra, tại sao lại không phải là tiền của em chứ?!"
“Cậu hãy xem lại hợp đồng của chúng ta.” Khương Mạn chậm rãi nói: “Tiền của cậu rất khác với thu nhập lao động cá nhân của cậu, nhóc con ạ.”
Khương Tiểu Bảo sửng sốt, liền lấy hợp đồng ra đọc lại.
Mặt cậu ta biến sắc.
Quả thực bên trên có viết rằng tiền lương của Khương Mạn phải được trả bằng thu nhập lao động cá nhân của Khương Tiểu Bảo!
Thu nhập lao động cá nhân có nghĩa là nó phải là số tiền Khương Tiểu Bảo tự mình kiếm được ...
Bảo Nhi Gia giàu có! Nhưng tiền của cậu ta đều là do gia đình cho!
Thu nhập lao động cá nhân? Xin lỗi, cậu ta không có một xu! !
"Khương Mạn, chị chơi em à!! Rõ ràng là chị đang chơi chữ!!"
Khương Mạn thở dài, nói: "Bài học thứ ba mà cô giáo Khương dạy cậu, xã hội rất phức tạp, lúc ký hợp đồng phải kiểm tra thật kỹ." Cô nhướng mày:
"Chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành, đứa trẻ được nuông chiều"
Cư dân mạng cười lăn cười bò.
(Ha ha ha ha! ! Thì ra ở đây có một cái hố! !)
(Chiêu trò là gì? Lòng người thay đổi là gì? Hai cực đảo ngược là gì? Lớp học nhỏ của cô gái Khương sẽ đưa bạn đến trải nghiệm sự nham hiểm của xã hội!)
(Phụt, vậy có nghĩa là Bảo nhi gia nợ Khương võ thần 2000 tệ tiền lương à?)
(Nói về chiêu trò, tôi thực sự phục Khương Mạn!)
Khương Tiểu Bảo cảm thấy cả cuộc đời mình chưa từng gặp người con gái nào gian trá như vậy!!
“Em không phục, em kháng nghị! Chị như vậy là chơi gian!”
Khương Mạn cười nhạt nhìn cậu ta: “Điều khoản phụ lục hợp đồng, em xem lại đi.”
Cô nói xong, đem bản hợp đồng trên tay mình cho A Tam, bảo cậu ta công khai trực tiếp trên livestream cho quần chúng xem.
Điều khoản phụ lục ghi rất rõ ràng:
Nếu bên A (thiếu gia Bảo Nhi) từ chối/không thể chi trả tiền công, bên B (Khương Mạn) dưới điều kiện đảm bảo tính mạng cho bên A, có quyền sử dụng các biện pháp khẩn cấp (Bao gồm nhưng không giới hạn về giáo dục đòn roi, giáo dục cấm túc, giáo dục tuyệt thực, giáo dục phòng kín, ....).