Cô bĩu môi, lẩm bẩm: "Đã ôm hôn rồi mà vẫn còn đòi danh phận, anh thật cổ hủ."
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, nhéo mũi cô rồi nheo mắt: "Em học cách nói này ở đâu vậy?"
“Anh đoán xem?” Khương Mạn bị anh nhéo mũi nhưng không né tránh, không quên nháy mắt nói.
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười: "Chắc là em lại đọc trộm tiểu thuyết kỳ lạ nào đó chứ gì."
"Vậy mà anh cũng đoán được à."
Khương Mạn ngạc nhiên, cô hạ thấp giọng, nói nhỏ: "Phát hiện mới nhất của kho tàng tiểu thuyết" Hoa trong vườn của bản vương đều là hoa thơm"!"
Ánh mắt của anh bỗng trở nên nguy hiểm.
Hoa? Vườn hoa?
Tên của cuốn tiểu thuyết này nghe có vẻ 'dữ dội và kỳ quặc' hơn cuốn "Báu vật trong tay" ...
"Hoa, vườn hoa gì đó cũng... chẳng tốt đẹp gì... đàn ông mà…quá tốn kém, nếu có nhiều quá thì không thể nuôi nổi." Khương Mạn đột nhiên đẩy anh ra rồi lùi lại hai bước rồi đột nhiên nói ra một tràng:
"Tối nay em ăn chưa no."
"Cua, tôm hùm gì đó có quá ít thịt, ăn không no!"
"Nếu có sủi cảo thì tốt rồi, nếu không ăn một tô mì hải sản cũng được..."
Bạc Hạc Hiên nghe cô lải nhải một hồi.
Khương Mạn lẩm bẩm một lúc rồi nhìn anh, cô lại bĩu môi như muốn tìm một cái cớ: "Hoặc là ăn chút hoa quả cũng được rồi..."
"Ăn no rồi thì đầu óc mới tỉnh táo, mới có thể đưa ra những quyết định sáng suốt nhất!" Khương Mạn nói rồi nhìn anh chằm chằm.
Bình thường người đàn ông này rất thông minh! Tại sao hôm nay lại ngốc như vậy? Cô nói rõ ràng như vậy rồi mà, anh vẫn không biết phải làm thế nào sao!
Hoa quả đổi lấy danh phận, anh còn không nhanh chân lên!
Khương Mạn thấp giọng nói: "Phòng khách ở tầng 1 có hoa quả."
Nghe vậy mắt Bạc Hạc Hiên sáng lên. Anh bước ra ngoài, đột nhiên quay lại, nâng mặt cô lên rồi hôn lên trán cô một cái thật mạnh.
"Cho anh mười lăm phút."
"Em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng đợi anh!" Nói xong, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khương Mạn sờ sờ trán mình, mặt nóng rực, mím môi, lén cười, lẩm bẩm nói:
"Tại sao lấy hoa quả thôi mà mất những mười lăm phút..."
Lúc này, thời gian trôi qua cực kì chậm.
Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ bấm giờ trên điện thoại. Đã 13 phút 45 giây trôi qua rồi!
14 phút 12 giây…
14 phút 35 giây…
14 phút 51 giây…
Khương Mạn liếm răng hàm sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô lập tức lao ra cửa, lúc mở cửa, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.
Người đàn ông đứng trước cửa, trên tay bưng một cái khay, trên đó có một tô mì hải sản nóng hổi.
“14 phút 59 giây, vừa kịp giờ.” Bạc Hạc Hiên cười nói.
Khương Mạn kinh ngạc: "Anh lấy mì hải sản ở đâu vậy?"
Bạc Hạc Hiên đi vào phòng, đặt mì xuống, nhẹ giọng nói: "Ban ngày anh thấy trong tủ lạnh ở tầng 1 có nguyên liệu." Anh nhướng mắt nhìn cô cười: "Em qua đây đi."
Khương Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bát mì thơm phức, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh lại dung túng cho sự tuỳ hứng của cô rồi.
Cô cầm đũa lên, không ngẩng đầu lên nói: "Bữa tối anh vì giúp em lột cua mà chẳng ăn gì, anh cùng ăn với em đi."
"Anh không đói."