Anh trở về rồi.
Nhà không còn nữa.
Yêu Nhi cũng chẳng thấy đâu.
Nhà mới của Khương Mạn là một khu căn hộ sang trọng cao cấp tên là Aden City ở CBD*, gần giống như Tomson Riviera*.
(*CBD central business district – quận trung tâm tài chính.)
(*Tomson Riviera khu căn hộ cao cấp bậc nhất Thượng Hải.)
Đây là món quà anh cả tặng cho cô, giá trị đương nhiên không cần nói. Con chó nghịch ngợm cùng con ngỗng phá phách vừa vào tới nhà liền bị Khương Mạn nhốt vào nhà vệ sinh. Khương Nhuệ Trạch không định ở lại đây tối nay.
“Có người bạn cũ tới Bắc Thành, phải đi đón người ta.”
Khương Nhuệ Trạch nói xong, chỉ tay vào nhà vệ sinh. “Anh bảo này, hai con kia tốt nhất nên nấu hết lên đi, đỡ đau đầu vì chúng nó.”
“Em tự biết đường, anh ba cứ đi làm việc của mình đi.”
Khương Nhuệ Trạch rời khỏi Aden City, sau khi lên xe thì gọi điện cho người khác, sắc mặt băng lạnh, giọng nói sắc bén. Nào có giống thái độ ngốc nghếch lúc nói chuyện với Khương Mạn.
Người bên kia nghe điện thoại, Khương Nhuệ Trạch chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Cậu ở đâu?”
Phía bên kia ồn ào, một lúc lâu mới nghe thấy có tiếng đáp lại: “Đi chơi! Sói xám, cuộc sống ở Đế Quốc của các cậu thú vị hơn tôi tưởng tượng đó.”
“Cậu thành thật cho tôi một chút!” Khương Nhuệ Trạch nói, sau đó yêu cầu đối phương gửi định vị qua rồi mới lái xe rời đi.
……
Sau khi Khương Nhuệ Trạch đi, Khương Mạn mới thả con chó và con ngỗng ra ngoài, sau đó lấy dây buộc chúng vào chân ghế sofa trong phòng khách.
“ư ử” Con Ngạo Thiên biết sợ không dám kêu to, tỏ ra đáng thương lại còn vẫy đuổi, bán manh bò dài xuống đất. Đôi mắt nhỏ bẻ, yếu đuối đến bất lực.
Chỉ có con Tang Bưu, trong ánh mắt vẫn kiêu ngạo như cũ, không chút sợ sệt, lúc này còn lấy mỏ mổ hai phát vào mông con husky.
Khương Mạn cũng không phí thời gian với hai con súc sinh này. Lập tức mở máy chiếu lên mạng tải video về.
“Hôm nay chúng ta sẽ xem một bộ phim tài liệu.”
Bộ phim tài liệu này tên là ‘Ẩm thực Đế Quốc’, nội dung cực kỳ bình thường, chỉ đơn giản là quay lại các món ăn, ví dụ bây giờ đang chiếu món yêu thích của người Quảng Đông: -- Ngỗng quay!
Đó là một con ngỗng to béo bị nhổ sạch lông, phanh bụng sau đó được đưa vào lò nướng. Tiếp đến là quá trình chế biến đặc sắc, chỉ cần nhìn thôi mà Khương Mạn và Arthur đã nuốt nước bọt ừng ực. Sau đó lại quay qua nhìn con ngỗng Tang Bưu một lúc, cả hai bất động một lúc.
“Thím ơi, cháu đói rồi.”
“Không sao, để thím gọi hai con ngỗng quay, nhanh thôi là có đồ ăn.” Khương Mạn uống một ngụm nước, “Không nhịn nổi nữa rồi, chúng ta cũng có nguyên liệu mà, cùng lắm chúng ta tự làm.”
Arthur gật đầu: “Cũng đúng.”
Khoảnh khắc này con Tang Bưu lặng lẽ cách xa hai người nhất có thể, con chó nhỏ thì sủa inh lên, vẫy đuôi nhiệt tình, ánh mắt mừng rỡ.
Arthur ăn một miếng khoai chiên rồi lại hỏi: “Món tiếp theo là món gì ạ?”
Khương Mạn: “Canh thịt chó”
Chó Ngạo Thiên: Gâu gâu gâu??
Arthur: “Có ngon không ạ?”
“Ngon lắm.” Khương Mạn gật đầu: “Trước đây không hiểu chuyện đã từng ăn thử, nhưng mà hương vị đúng là không tệ!”
Đồ chó điên, thế mà dám ăn thịt chó?