Khương Mạn uống trà sữa, nhìn dáng vẻ thô lỗ ăn màn thầu của người đàn ông trông như trẻ mồ côi ngồi dưới ánh đèn kia, suýt chút nữa thì không dám nhận.
“Anh Tự?”
Âm thanh như gọi hồn Tự Thiên Sách trở lại.
Anh giương đôi mắt ẩm ướt nhìn Khương Mạn, “Em gái, em gái à!!!”
Một người đàn ông cao hơn 1m8, chạy về phía Khương Mạn như thể vừa chịu ấm ức ghê gớm lắm, cảm giác như một giây sau sẽ chạy tới ôm đùi cô khóc lớn.
Ngay lúc gần tới nơi, anh ấy nhìn thấy trà sữa trong tay Khương Mạn, miệng gào thét lên, oán hận.
“Vậy mà em còn có trà sữa để uống!!!”
“Em gái à, em có phải là người không, anh trai em ở đây vác gạch, vậy mà em còn nuốt nổi trà sữa sao!!!”
Khương Mạn vừa uống vừa nói: “Ừm, ngọt lắm, em còn dubble topping lên nữa!”
Tự Thiên Sách chịu sự đả kích nghiêm trọng.
Khương Mạn cũng không nỡ nhìn anh ấy nữa rồi, chậc chậc, đây là chịu sự dày vò tới cỡ nào vậy, mới chỉ một ngày thôi mà, râu cũng mọc cả ra rồi.
Tự Thiên Sách nhìn chằm chằm chiếc ly trà sữa trong tay cô.
“Đừng nhìn nữa, có phần cho anh đấy.” Khương Mạn đem ly trà sữa giấu sau lưng đưa cho anh ấy.
Tự Thiên Sách nhanh chóng nhận lấy, sau khi uống một ngụm to, mãi cũng không nói nên lời.
Người đàn ông đẹp trai phương Bắc, trong ngày đông giá rét, chỉ vì một lý trà sữa mà nước mắt lưng tròng.
Một giây sau, sắc mặt anh ấy thay đổi, gào lên trước ống kính.
“Lý Phùng Xuân, ông là cái đồ lão già âm hiểm, ông lừa tôi!!!”
“Huhu, ông lừa tôi——”
Phía sau sân khấu, lão Lý đang cười lớn. Hahahaha! Đây là giây phút hạnh phúc nhất trên trần gian.
Các nhân viên nhìn cũng thấy đau lòng: “Chao ôi, Tự ảnh đế vẫn còn trẻ như vậy……”
“Làm sao có thể tin lời từ mồm đạo diễn Lý?”
“Mùa trước người có thể khiến lão Lý cười vui thế này cũng chỉ có cô Tôn và Nguỵ thiếu tiền, tiếc là cô Tôn tiến hoá thành Đại Ngọc nhưng lại không tới tham gia được, còn Nguỵ thiếu tiền thì toi rồi……”
“Tiếng khóc của Tự ảnh đế to thật đấy, tự nhiên tôi thấy đói, muốn uống trà sữa.”
“Gọi đồ giống anh ấy đi, để tôi cảm nhận chút hương vị nước mắt của Tự ảnh đế.”
Đạo diễn của ‘Cuộc sống khác’ có âm mưu không? Có!
Nhân viên đoàn có chó không? Thật đáng buồn cười, đạo diễn âm mưu như thế, đương nhiên là phải có một đàn chó hợp tác rồi!
(Tự thiên tài à, đừng khóc, đã nói trước rồi, đã bảo anh đừng cười to như thế làm gì.)
(Tự thiên tài thảm thật, làm công việc bán sức lao động nhất trong năm khách mời, nhưng mà ai bảo anh ta tự tin quá đáng……)
(Nói thật, bê gạch đúng là rất mệt, tôi nhớ là Tự Thiên Sách bị thương ở phần eo, anh ấy khóc cũng không phải là đùa, cả ngày phải hoạt động rất nhiều.)
(Trưa ăn một bát mỳ, còn vay người khác tiền, bánh bao buổi tối thì được người khác cho, thảm không còn gì để nói!)
(Khương võ thần mau cứu Sách Nhi.)
(Thiên Sách thảm thật, nhưng mà mấy công nhân xây dựng đúng là mệt như vậy, thậm chí còn mệt hơn ấy chứ, người bình thường muốn kiếm tiền đều phải đổ mồ hôi và máu như vậy đó……)
Tự Thiên Sách được nghỉ ngơi một lúc, uống xong trà sữa, nhai xong bánh bao, cả người như được hồi sinh. Khương Mạn thấy dáng đi của anh ta xiêu vẹo thì nhăn cả mày.
“Vết thương ở eo lại đau à?”