Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show - Phong Giật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Không quan trọng, quan trọng là cậu sống một mình, bạn gái đột nhiên nói với cậu rằng, nhất định đừng quay đầu lại nhìn!"  

 

Giọng nói Khương Mạn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Cậu biết tại sao không?"  

 

Mễ Kỳ bất giác rùng mình: "Tại, tại sao ạ?"  

 

"Bạn gái của cậu nói..."  

 

"Đừng quay đầu lại, dưới giường của cậu có người..."  

 

Mẹ kiếp! ! ! Da đầu của Mễ Kỳ lập tức trở nên tê dại! Khi con ngươi của anh ta giãn ra thì bắt gặp nụ cười xấu xa của Khương Mạn. Cô đặt tay lên cổ anh ta, ra hiệu như cắt cổ, trong miệng thì phát ra tiếng 'cạch cạch'.  

 

Cá Mập - hãy cảnh giác! ! !  

 

 

 

Mễ Kỳ nhận được lời cảnh cáo của Cá Mập, sợ tới mức không dám nói bừa nữa. Ánh mắt tội nghiệp vô cùng, Khương Mạn nhìn phòng xông hơi do dự một lúc không muốn bước vào. Trên môi còn lưu lại cảm giác gì đó, cảm giác tê tái khác lạ, hơi nóng từ phòng xông hơi khiến tâm trí cô hơ hồ, cảm thấy vừa nãy là ảo giác.   

 

Nhưng mặt Khương Mạn không lộ chút biểu cảm nào, vẫn bình tĩnh đi vào. Hơi nóng xộc vào mặt cô giống như nhắc nhở cô những chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Trong làn hơi nước, cô dùng ánh mắt u ám nhìn người đàn ông. Không khí có phần quái dị,   

 

Tầm mắt Khương Nhuệ Trạch hết nhìn người này lại nhìn người kia, nhỏ giọng hỏi: “Em ấy tức giận gì à?”  

 

Bạc Hạc Hiên mím môi không nói, ánh mắt hơi tối lại.   

 

Khương Nhuệ Trạch cảm thấy được có chỗ nào cực kỳ sai, giọng gấp gáp: “Cậu nói xem tự nhiên lại kể chuyện ma, bây giờ đắc tội với em gái tôi rồi, mau xin lỗi đi.”  

 

Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn anh ta nở một nụ quái dị: “Không cuồng em gái nữa à?”  

 

Lúc này ống kính bị mờ hơi nước, micrô cũng không bật nên không sợ người xem nghe được.   

 

Khương Nhuệ Trạch trợn mắt nở nụ cười khinh bỉ: “Trước thì tôi cũng sợ đấy, nhưng bây giờ tôi biết rồi, em tôi không coi cậu như một thằng đàn ông, vậy tôi sợ cái gì.”  

 

Bạc Hạc Hiên nhướng mày nở một nụ cười khó hiểu. Sau đó vỗ vai Khương Nhuệ Trạch nói: “Tốt lắm.”  

 

Sau đó lại đi về phía Khương Mạn.   

 

Cảm giác có người tới gần Khương Mạn từ từ mở hai mắt ra, sau khi nhìn thấy người tới là Bạc Hạc Hiên thì lại khép mắt vào.   

 

Bạc Hạc Hiên ngồi xuống bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Nói chuyện?”  

 

“Nói gì cơ?”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK