Nếu cậu ta tiếp tục như vậy, dù cậu ta bị đuổi học cũng không có gì đáng để bàn nữa.
"Đúng rồi, Arthur sẽ đi học với em, sau này thằng bé sẽ là đàn em của em."
Khương Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Arthur: "Cậu ta à?! Cậu ta còn chưa thành niên! Chị à, trường đại học của em rất đỉnh đó. Các người đã đút cho trường bao nhiêu tiền để bọn họ mở cửa sau lớn như vậy?"
Bảo Nhi Gia vừa nói xong thì bị đánh vào đầu.
Người ra tay là Bạc Hạc Hiên.
Hai tay Khương Mạn rất ngứa ngáy, thấy vậy liền có chút thất vọng, tại sao lại anh lại nhanh tay hơn cô?
“Anh rể !!” Khương Tiểu Bảo che sau đầu.
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm: "Đánh thay cho chị em."
Khương Mạn cười nheo mắt nói: "Em chuẩn bị đánh gãy chân cậu ta rồi đấy, anh lại đánh cậu ta một cái, em lại không xuống tay được nữa."
Khương Tiểu Bảo: "..." Hai người đủ rồi nhé.
Khương Tử Mặc cũng đi tới, pha một ly nước mật ong và đưa cho em gái mình, anh ta nhìn Khương Tiểu Bảo và nói:
"Little Arthur là người đứng đầu trong WMO (Olympic Toán học Thế giới), luận văn toán học của cậu ấy nộp cho SCI cách đây không lâu đã được chấp nhận. Cậu ấy đã được nhận vào Đại học Đông Điền của em mà không cần phải thi."
SCI( danh mục Trích dẫn Khoa học) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960
"Ngoài Đông Điền, Hoa Thanh và các trường đại học nổi tiếng khác cũng đã tranh gianh. Thằng bé chọn Đông Điền là để tiện chăm sóc em."
"Ngoài ra, Đông Điền cũng đã trao học bổng cho những học sinh xuất sắc như vậy. Tiền thưởng hình như là 20 vạn đúng không?"
“25 vạn.” Khương Mạn nhếch khóe miệng lên: “Nhưng Arthur không cần dùng tới, nên chỉ giữ lại 5 vạn còn 20 vạn còn lại sẽ quyên góp cho quỹ của “Một cuộc sống khác trên thế giới.”
Khương Tiểu Bảo: ???
Cậu ta nhìn Arthur đang uống cả đống sữa bên cạnh ghế sô pha, cảm thấy mình bị sỉ nhục đến cực điểm...
Đây có phải là sự chênh lệch của thế giới không?
Tại sao lại giữa con người với nhau lại có khoảng cách lớn như vậy?!!
"Em không tin ... Chỉ số IQ của em không thể thấp nhất trong cả gia đình mình được."
“Ừm, chắc chắn anh không phải là người thấp nhất.” Arthur uống xong sữa, liếm vết sữa trên miệng, nói một cách nghiêm túc:
“Còn có chú husky làm bạn với anh mà.”
Khương Tiểu Bảo: "Đây là một sự sỉ nhục!"
Arthur bĩu môi: "Nếu anh nói lời này trước mặt chú ấy, anh sẽ bị đánh đấy."
Bảo Nhi Gia vẫn quyết không nhận thua, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạc Hạc Hiên:
"Anh rể..."
Bạc Hạc Hiên thản nhiên nhìn cậu ta, khoanh chân ngồi trên sô pha:
"Hả?"
"Anh rất đỉnh, kỹ năng diễn xuất của anh rất tốt, nhưng chưa chắc anh đã học giỏi đúng không?"
Khương Tiểu Bảo nói: "Nghe nói hầu hết các minh tinh trong làng giải trí đều có trình độ học vấn không cao."
Arthur nhướng mày, Khương Mạn cười không nói gì.
Bạc Hạc Hiên cũng mỉm cười.