(Nói thật, tôi không phân biệt được là Khương võ thần dạy hư cả đoàn, hay là Thiên Sách đấy.)
(Lầu trên, bọn họ chỉ là tìm thấy đội của mình giữa biển người mênh mông thôi, đừng nghi ngờ, những người hài hước thường có sức hút với nhau!)
Khương Mạn ho một tiếng, giới thiệu tới đồng chí lão Vân, cô hiển nhiên ngừng lại một chút: “Vị này bỏ qua, không quan trọng.”
Vân Chí Sam: “???”
Khán giả: “Hahahahaha!!”
“Không quan trọng! Đạo diễn không quan trọng chút nào!”
“Lôi Vân Chí Sam ra ngoài!”
Tới bên cạnh Nguyên Nguyên, Khương Mạn cố ý ngừng lại lâu hơn, cô gái nhỏ vẫn còn là học sinh ngồi trên ghế nhà trường của học viện điện ảnh, nhưng diễn rất có hồn.
Tính cách hay xấu hổ, khiến người ta không nhịn được mà trêu chọc.
Trong phim không có nhiều lời thoại, mềm mại, đáng yêu, đáng tiếc.... bị Bạc Hạc Hiên dọa tạo thành bóng ma tâm lý, nhìn thấy anh là muốn khóc.
“Vị này chắc hẳn mọi người đều biết, phu nhân của tại hạ, Lý Phương, mọi người có thể gọi cô ấy là Nguyên Nguyên.”
Nguyên Nguyên trực tiếp ôm lấy cánh tay của Khương Mạn, mỉm cười ngọt ngào.
Bạc Hạc Hiên khẽ cười nhìn người nào đó ‘ngoại tình’.
Nguyên Nguyên vừa bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức biến thành vẻ mặt đau khổ, trốn bên cạnh Khương Mạn.
“Anh Bạc lại dọa tôi!”
“Tôi nghi ngờ ban đầu khi diễn, anh ấy bóp cổ tôi là lấy việc công trả thù riêng!”
“Tướng công tỷ tỷ mau bảo vệ muội!”
Hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn,
(Hahahaha! Khương võ thần vỡ lở rồi phải không?)
(Một người là người đàn ông của mình ngoài đời thực, một người là vợ trong phim, hai người họ rơi xuống nước, xin hỏi Khương Mạn sẽ cứu ai trước?)
(Nhất định là cứu Lý Phương nhé! Lan Quy là tên bạo quân chết tiệt, để hắn ta ngồi chờ ở cầu Nại Hà đi! *)
(*Cầu Nại Hà: con cầu bắc qua sông Vong Xuyên dưới âm phủ)
(Cảnh Lý Phương chết chính là mấu chốt đẩy cốt truyện lên cao trào đó! Lúc cô gái ấy bị bóp cổ, tôi cũng cảm thấy nghẹn thở theo!”)
(Trên mạng đồn đại, vì diễn xuất của Bạc thần quá đáng sợ, Nguyên Nguyên nhìn thấy anh ấy là trốn, hahahaha! Ban đầu tôi không tin, bây giờ tôi tin rồi!)
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được Nguyên Nguyên không muốn đứng gần Bạc Hạc Hiên. Vừa nhìn thấy anh liền bất giác ôm lấy cổ.
Khương Mạn nháy mắt nhìn người đàn ông nhà mình: “Bạo quân, đối với chuyện này người có gì muốn nói không?”
Bạc bạo quân có thể nói gì chứ, bạo quân còn không xứng được giới thiệu tên kìa.
Anh trực tiếp cầm lấy mic trong tay Khương Mạn, thuận thế nắm luôn tay cô, trầm giọng nói: “Bạo quân không có gì để nói, bạo quân đáng chết.”
Khán giả tại hiện trường cũng không còn lời nào để nói.
Hai người này lại bắt đầu rồi sao?
Anh Tiểu Nam giữ vững nụ cười, thân thiết hỏi thăm khán giả tại trường quay và khán giả qua màn ảnh nhỏ: “Vừa rồi, mọi người đã ăn no chưa?”
(Cảm ơn! Đều sắp no chết rồi!)
(Đu CP Bạc Khương, tiết kiệm lương thực vì quốc gia!)
(Hai người này thật táng tận lương tâm, thật đó, chừa lại một con đường sống cho chó FA đi!)
(Đột nhiên nhớ tới một đoạn phỏng vấn từ nhiều năm về trước của Bạc thần, thề thốt bản thân theo chủ nghĩa độc thân, không vợ, không con, bây giờ thì vả mặt bốp bốp nhá ~)
(Đừng tin lời đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh đấy! Nhưng bạn có thể tin Bạc Hạc Hiên, điều kiện tiên quyết là, bạn phải là Khương Mạn!)