Khương Tử Mặc gật đầu: “Chuyện ca khúc mới, vừa hay anh cũng đang muốn thương lượng với em một chút, lên vườn hoa trên tầng nói chuyện nhé?”
“Được.”
Hai người đi lên vườn hoa trên sân thượng, Khương Mạn phát hiện mấy cây xương rồng bảo bối của Bạc Hạc Hiên không ngờ lại kết trái rồi!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô nhón chân tránh những chiếc gai để hái quả, Khương Tử Mặc nhìn hành động của cô mà bật cười. Anh nói vào chuyện chính: “Ca khúc mới lần này, anh hi vọng Tiểu Man cũng sẽ tham dự.
Tay Khương Mạn run lên, suýt nữa thì bị gai đâm vào, cô quay lại với vẻ mặt kỳ lạ: “Em? Anh tư chắc chứ?”
Cô muốn hỏi, anh tư, có phải anh đã mất đi tình yêu đối với âm nhạc rồi không?
Khương Tử Mặc nhìn cô khó mà diễn tả: “Sẽ không để em mở miệng hát đâu, chỉ muốn em là nữ chính trong MV của ca khúc mới, anh hai sẽ là đạo diễn.”
Khương Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm. “Em cảm thấy...em hát hai câu cũng đâu phải là không được.”
“Em không được.”
“Rap thì chắc em cũng làm được nhỉ?”
Khương Tử Mặc chỉ cười mà không nói gì.
Hai anh em nhìn nhau rất lâu, Khương Mạn cắn răng nói: “Lần này em ra ngoài, làm quen được với một Diva giới ca hát, cô ấy khẳng định cô ấy có thể cứu vớt con đường âm nhạc của em.”
“Vậy có lẽ là cô ấy đề cao chính mình hoặc là xem thường em quá rồi.”
“Khương Tử Mặc!” Khương Mạn tức đến bật cười, “Anh thật sự là anh ruột của em sao?”
“Ừ, anh ruột đấy.” Khương Tử Mặc bật cười thành tiếng.
Hai anh em ầm ĩ một lúc, cho dù là Bạc Hạc Hiên nhìn vào cũng cảm thấy ghen. Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt của Khương Mạn.
Chướng ngại duy nhất không thể vượt qua lại chính là Khương Tử Mặc này. Cái sự cảm ứng chết tiệt, có lúc ngay đến anh cũng phải ghen tị.
Ầm ĩ một lúc, Khương Mạn cũng nghiêm túc lại: “Ca khúc mới của anh đã có tên chưa?”
“Ừm.” Khương Tử Mặc gật đầu: “Bữa tiệc cuối cùng.”
“Cái tên này....” Khương Mạn hơi sững lại.
“Chính là bữa tiệc cách đây hai mươi năm về trước. Bữa tiệc đã cướp đi tính mạng của cha mẹ chúng ta.”
Bạc Hạc Hiên bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn trên đầu, từng khối cơ bắp rõ ràng ở eo và bụng, hai đường nhân ngư kéo xuống dưới từng giọt nước cũng tí tách chảy xuống.