(Chỉ có tôi chú ý tới một điểm là Khương võ thần lại phá hỏng một gameshow nữa rồi hay sao?)
(Khương Mạn-sát thủ gameshow, cảm thấy các đạo diễn gameshow sau này nhìn thấy cô ấy đều phải sợ rồi ……)
Evergreen Capital lần này toi đời là cái chắc.
Danh tiếng nát bét thì chưa nói tới, tập đoàn Hoàn Vũ của Khương Lệ Sính cũng đồng thời tấn công.
Lần phối hợp đầu tiên của các anh em!
Toàn thắng!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Buổi họp video của ban lãnh đạo cấp cao Evergreen Capital, hai bên dãy bàn dài đều chật kín người ngồi, lúc này tất cả đều đổ mồ hôi hột.
Ở trên màn hình chiếu đối diện đầu bàn phía trước, một người phụ nữ đang ngồi nghiêm túc.
Sắc mặt cô ta tối sầm, mái tóc chải chuốt chỉnh tề, trông cả người toát ra vẻ sắc bén và can trường.
Chính là người chủ đứng sau Evergreen Capital, con gái thứ hai, chi thứ hai nhà họ Khương——Khương Mỹ Lâm!
Trong cuộc họp vô cùng áp lực.
“Trúng kế của kẻ khác mà không hề biết gì hết, chỉ vài con kiến nhỏ bé trong ngành giải trí cũng có thể hủy hoại danh tiếng của Evergreen, các người có bản lĩnh nhỉ!”
Khương Mỹ Lâm cười lạnh, nói: “Tập đoàn Hoàn Vũ làm thế nào mà biết được nguồn vốn lưu động của Evergreen?”
Các lãnh đạo cấp cao đều toát hết cả mồ hôi, mặt đối mặt, không ai dám trả lời.
Một bầu không khí im phăng phắc, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra.
Một đám người lao vào.
“Các người là ai?”
“Bảo vệ đâu? Mau lôi đám người này ra ngoài!”
“Đây là cuộc hội nghị cấp cao của Evergreen, các người coi đây là đâu hả?”
Các lãnh đạo cấp cao lần lượt đứng dậy, lớn tiếng quát.
Sau khi nhóm người áo đen tiến vào, tiếng bước chân giòn giã lọt vào tai bọn họ.
Từng bước như giẫm vào lòng người.
Một bóng dáng cao lớn sải bước vào phòng họp.
Chiếc áo len cổ lọ màu đen tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo, quần tây bó sát được phối cùng bốt.
Chiếc áo khoác len dài màu đen khoác hờ trên vai.
Sao lại là cô ta?
“Các vị, chào buổi sáng, lần đầu gặp mặt, tôi là Khương Mạn”
Khương Mạn bước thẳng tới phía đầu dãy bàn, tiện tay đẩy vị lãnh đạo cấp cao ở vị trí này ra.
Người đàn ông bên cạnh cô kéo một cái ghế tới, cô thản nhiên ngồi vắt chân xuống, dựa vào lưng ghế một cách lười biếng.
Vẻ lười biếng nhưng lại bá đạo!
Hai bàn tay cô đan vào nhau, để trên đùi, khẽ cười nói: “Bây giờ có ba phút, các người có thể tự mình rời đi.”
“Khương Mạn! Đây là Evergreen, cô tưởng cô là ai mà dám tới đây làm loạn?”
Một vị lãnh đạo cấp cao của Evergreen Capital đứng ra quát.
“Năm phút trước, tập đoàn Hoàn Vũ đã thu mua toàn bộ cổ phần của Evergreen, các vị đang ngồi đây lẽ nào không biết?”
Khương Mạn cười chế giễu: “Việc trước kia Evergreen Capital thao túng thị trường và những sản nghiệp phi pháp mà công ty các người đầu tư, sẽ nhanh chóng được các ban ngành liên quan tới hỏi thăm thôi.”
Các lãnh đạo cấp cao đồng thời biến sắc.
“Nếu tôi là các vị, thì bây giờ sẽ không làm những chuyện tốn công vô ích nữa, tranh thủ thời gian hít thở không khí thêm một chút đi.”