Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Lỵ Lỵ sững sờ ôm mặt, mở to hai mắt ra nhìn, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn:

“Cô... Cô... Cô đánh tôi!”

Lâm Mộng Đình vẫn nhã nhặn ngồi tại chỗ, cầm chiếc vòng ngọc nạm vàng trên tay như thể mình không hề làm gì hết, lạnh nhạt nói:

“Sau này nhớ giữ mồm miệng cho sạch sẽ một chút, đừng nói những từ ngữ bẩn thỉu như vậy nữa”.

Ông chủ Dương cũng ngẩn người, không hiểu nổi tại sao lại như vậy, tại sao rõ ràng là Dương Lỵ Lỵ muốn ra tay nhưng cuối cùng cô ta lại là người bị đánh trước?

Ông ta nhận ra người phụ nữ trước mặt mình không hề đơn giản.

Nhưng việc đến nước này đã không còn có thể vãn hồi được nữa. Ông ta hiểu quá rõ tính cách của Dương Lỵ Lỵ, từ nhỏ, ngay cả mẹ cô ta cũng không dám đánh cô ta, nếu đánh thì chắc chắn cô ta sẽ đánh trả, chỉ có mỗi Vinh Quảng Kiệt là có thể trị được cô ta.

Sau lưng Dương Lỵ Lỵ là Vinh Quảng Kiệt, sau lưng Vinh Quảng Kiệt là Tần gia, bất kể lai lịch của người phụ nữ trước mặt là gì, dù có là người của tứ đại gia tộc thì cũng phải nể mặt Tần gia.

“Vệ sĩ!”, Dương Lỵ Lỵ kêu lên: “Mù hết rồi à? Không nhìn thấy cô ta đánh tôi hay sao?”

Hai tên vệ sĩ nghe vậy mới xông tới như mãnh hổ, nhào về phía Lâm Mộng Đình.

Thế nhưng không hiểu sao bọn họ mới đi được hai bước, chân đã loạng choạng, ngã dúi về phía trước, trượt chân, va vào nhau rồi ngã bịch xuống đất.

Vừa lồm cồm đứng dậy đã lại “cục” một tiếng, đầu va vào nhau, ngã nhào xuống đất.

Dương Lỵ Lỵ trợn mắt há miệng ra nhìn, quát to: “Lũ ăn hại! Vinh Quảng Kiệt, anh kiếm cho em lũ ăn hại gì thế này!”

...

Hầu Thất Quý xách túi tới trước một cửa hàng nằm gần cửa phía tây.

Ông ta đứng trước cửa ra vào, chỉnh lại quần áo rồi nhìn chiếc túi trong tay, sau đó mới sải bước đi vào.

Một nhân viên trẻ tuổi đang nằm bò ra bàn lướt điện thoại, thấy ông ta tới cũng chỉ liếc nhìn mà không đứng dậy chào.

Hầu Thất Quý biết, mặc dù cửa hàng của Vinh Quảng Kiệt cũng kinh doanh nhưng chỉ tiếp đãi khách quý.

Ông ta hỏi nhân viên: “Xin hỏi Tứ gia có ở đây không? Phiền cậu báo giúp tôi một tiếng, nói là Hầu Thất Quý tới chào hỏi cậu Vinh và Vương Tứ gia”.

Nhân viên cửa hàng nghe vậy mới quan sát ông ta mấy lượt rồi đứng dậy: “Tứ gia nói là sẽ có một người phụ nữ tới gặp mình, sao lại thành đàn ông thế này?”

“Hì hì, người phụ nữ đó là bạn tôi”, Hầu Thất Quý nói.

“Đi theo tôi”.

Nhân viên cửa hàng dẫn Hầu Thất Quý vào phòng trà ở bên trong. Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt đang uống trà.

Vương Bách Thuận hơi thất vọng khi nhìn thấy Hầu Thất Quý, không mời ông ta ngồi xuống mà chỉ hỏi: “Chẳng phải là ông chủ Hầu đấy ư, ông tìm tôi có chuyện gì?”

Hầu Thất Quý đáp: “Chiếc nhẫn của bạn tôi là nhẫn cưới nên thực sự không tiện đem bán. Tôi muốn xin Tứ gia nể mặt, giơ cao đánh khẽ, tha cho bạn tôi”.

“Haha...”, Vương Bách Thuận cười phá lên: “Nể mặt ư? Hầu Thất Quý, ông là cái thá gì, tại sao tôi phải nể mặt ông?”

Trong mắt Vương Bách Thuận, Hầu Thất Quý chẳng là cái thá gì cả.

Mặc dù Vương Bách Thuận không phải nhân vật trung tâm, nắm thực quyền ở nhà họ Vương nhưng dù sao ông ta cũng mang họ Vương, mà hiện tại họ Vương lại là gia đình số một ở thủ đô. Dù chỉ là một con chó của nhà họ Vương cũng có rất đông người nịnh bợ.

Dù Hầu Thất Quý giàu có, kiểm kê tài sản chắc cũng phải được mấy trăm triệu nhưng nói trắng ra, ông ta cũng chỉ là một chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên, không hề có hậu thuẫn hay chỗ dựa. Nếu không phải Vương Bách Thuận thích đồ cổ, thường xuyên tới xưởng Lưu Ly và Phan Gia Viên chơi thì ông ta đã chẳng buồn liếc nhìn Hầu Thất Quý lấy một lần.

Vừa rồi, Vương Bách Thuận còn mới nói với Vinh Quảng Kiệt là mình ưng ý một chiếc nhẫn trong tay một người phụ nữ.

Vinh Quảng Kiệt còn cười ông ta: “Tứ gia, chỉ là một chiếc nhẫn thì có gì quý báu đáng để ông phải tốn công tốn sức như vậy?”


Vương Bách Thuận lại nói: “So về con mắt tinh tường thì tôi không bằng Tần gia, nhưng ở trong nghề này thì tôi chưa từng nhìn sai bao giờ. Chiếc nhẫn trong tay người phụ nữ đó chắc chắn là hàng tốt. Tôi đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn có hình dạng tương tự trong một quyển sách cổ, nghe nói loại nhẫn này có một số năng lượng và công dụng thần bí. Trước nay, tôi chưa từng thấy nó trên thị trường bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK