Không một ai tin tưởng lời ông ta nói, không ai tin tưởng nhà họ Lâm có thể bò lên lại cái đỉnh cao kia trong khi bị nhà họ Viên phong sát.
Có thể duy trì được, mỗi năm cho họ chút lợi nhuận thì cũng không tệ rồi.
Có người đứng ra nói: “Nơi này là từ đường, chúng ta đều là người một nhà, ông cũng đừng nói mấy lời sáo rỗng đó làm gì nữa. Nhà họ Lâm đang trong tình trạng thế nào, ông biết rõ hơn chúng tôi. Dù nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý hợp tác với nhà họ Lâm thì cũng không thể thu hồi được một phần mười thị trường chúng tôi tổn thất”.
“Đúng vậy, nhà họ Viên liên tục phong sát thế này, chúng tôi kinh doanh bình thường thôi cũng không được. Các dự án của nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý đều rơi vào tay mấy người, còn chúng tôi thì sao?”
“Lâm Thu Thanh, ông là gia chủ, ông không thể bo bo giữ cho mỗi nhà mình được. Mọi người đều hiểu, nhà họ Viên mà không bỏ phong sát, thì lấy đâu ra cái đỉnh để leo lên, nói gì đến tương lai phía trước? Hay là ông nhường vài dự án mình vừa ký được ra đây, hoặc là nhượng lại một ít cổ phần công ty của nhà ông đi, xem như ông có chút thành ý”.
“Nếu không thì dứt khoát tới nhà họ Viên xin lỗi cầu hòa đi, hai nhà vốn là sui gia, sao lại biến thành nước với lửa như thế?”
“Cái gì mà sui với gia, ông bị ngu rồi hả, con trai bảo bối của người ta chết trong nhà họ Lâm chúng ta, đổi lại là ông thì ông có thể hòa giải được không?”
“Nhưng hung thủ lại không phải người nhà họ Lâm chúng ta!”
Lời đó vừa nói ra, từ đường lại nhanh chóng trở về yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần im lặng ngồi đó, nhìn xung quanh một vòng.
Chạm vào ánh mắt anh, sau đó chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh Lý Dục Thần tức đến mức phổi cũng sắp nổ tung.
Cô có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo, nhạo báng và vui sướng khi người gặp họa hay thậm chí là thù hận trong ánh mắt những người đó, thứ duy nhất không có chính là sự biết ơn.
Là Lý Dục Thần cứu lấy cả nhà họ Lâm!
Lâm Mộng Đình chính là người trong cuộc.
Cô không bao giờ ngờ được, người trong nhà mình, thân thích của mình đa số đều là kẻ máu lạnh như thế, chỉ nhìn chằm chằm vào những lợi ích mình được nhận.
Lâm Mộng Đình muốn đứng dậy, nói vài lời đòi lại công bằng cho Lý Dục Thần.
Bỗng nhiên, một bàn tay cầm lấy tay cô.
Cô cúi xuống nhìn, là Lý Dục Thần.
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, một dòng nước ấm từ tay truyền đến.
Tim Lâm Mộng Đình bỗng lệch nhịp.
Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt vững vàng và ấm áp của Lý Dục Thần.
Lúc này, lại có người nói: “Tôi cảm thấy giảng hòa với nhà họ Viên cũng là một ý hay, cứ nói hung thủ không phải người nhà họ Lâm, không liên quan đến chúng ta. Hơn nữa bọn họ cũng đã treo giải lên, đâu đó cả trăm triệu mà? Họ cũng không đòi chúng ta giao người, chứng tỏ chuyện này có thể thương lượng”.
Nhận được rất nhiều tiếng hưởng ứng.
“Đúng đó, tôi cũng thấy làm thế khá ổn”.
“Đúng vậy, nhà họ Viên cũng không phải dạng ngang ngược không nói đạo lý, ai làm thì kẻ đấy chịu thôi”.
…
Lý Dục Thần cảm thấy thời điểm đó đã đến, bèn chậm rãi đứng dậy.
“Hay là thế này, mọi người cứ trói tôi lại đưa đến nhà họ Viên đi, còn được lấy một trăm triệu đấy!”
Ánh mắt của anh đảo qua, những người vừa mở miệng lúc nãy đều cúi đầu.
Nhưng Lâm Mộng Đình biết rõ, họ cúi đầu không phải vì xấu hổ, mà vì sợ hãi.
Sợ kẻ vô học mà nổi điên lên, máu lại chảy thành sông.
Trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần cũng chỉ là một kẻ vô học mà thôi.
Lâm Thu Thanh nhìn Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ gật đầu.
Lâm Thu Thanh thở dài.
Cuối cùng cũng phải đi đến bước đường này.
Ông ta nhìn một vòng, những người ngồi đầy từ đường.
Hàng trăm con cháu nhà họ Lâm, các chi, các nhánh đều tập trung ở nơi này.
Lâm Thu Thanh cũng biết rõ, đám người này chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể chung hoạn nạn.
Đã đến lúc phải lọc người rồi.
Trong tổ huấn của nhà họ Lâm có một điều răn dạy mà chỉ có người thừa kế cùng với tộc trưởng mới biết được, đó chính là khi gia tộc có nguy cơ tồn vong, là tộc trưởng, điều ông ta phải làm không phải là đoàn kết lòng người, mà là tranh thủ lọc người.
Đuổi hết những kẻ mang tư lợi cá nhân mà bỏ quên nhân nghĩa đi, chỉ có như vậy thì những người còn lại mới có thể đoàn kết lại được, lúc này gia tộc mới có thể phát triển đi lên.
Trên thực tế, cứ cách vài chục năm, những chuyện như thế lại diễn ra một lần.
Một khi gặp phải nguy cơ, cả gia tộc đoàn kết một lòng, nhất trí đối ngoại chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim truyền hình.
Sự thật là, đây chính là lúc nội gián và rất nhiều con sâu làm rầu nồi canh lộ mặt ra.
Nếu không, một gia tộc phát triển mấy trăm năm như họ, vốn đã đủ sức chống lại một số quốc gia nhỏ rồi.
Lâm Thu Thanh đứng dậy, cất cao giọng nói: “Các vị, hôm nay còn một chuyện nữa, tôi muốn bàn với mọi người. Đó cũng là đề xuất của cậu Lý, Lý Dục Thần đây, tôi và bố cũng đã thương lượng và cảm thấy chúng ta đủ sức thực hiện”.
Lâm Thu Thanh dừng lại một chút, hắng giọng.
“Nhà họ Lâm chúng ta, chuẩn bị tuyên chiến với nhà họ Viên!”