Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Ngôn nghe xong, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đi vào vườn.

"Cậu Tiêu!", Âu Dương Sân thấy Tiêu Ngôn tới, cũng thở phào một hơi.

"Cậu Tiêu...", Sở Dao muốn giải thích vài câu, nhưng Tiêu Ngôn căn bản không muốn nghe, chỉ tới kiểm tra vết thương của Âu Dương Tĩnh rồi đứng dậy, đi về phía Lý Dục Thần.

"Mày là người đánh à?", Tiêu Ngôn hỏi.

"Đúng vậy”, Lý Dục Thần nói.

"Được, biết nhận là tốt", Tiêu Ngôn nói: "Thấy mày cũng là một người lỗi lạc, cho mày một cơ hội, tự bẻ gãy hai chân, nằm sấp xuống vái anh em của tao vài cái là được”.

Sở Dao nhíu mày, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra được. Cô ta biết mình có nói cũng vô ích, trừ phi bố cô ta Sở Chấn Thanh hoặc trưởng bối nhà họ Tiêu ra mặt, người ở đây, không ai có thể trấn áp được Tiêu Ngôn.

Sở Triết nở nụ cười đắc ý. Anh ta vô cùng hài lòng với kịch bản này, tiết mục này vô cùng hiệu quả. Anh ta tin rằng sau chuyện hôm nay, Sở Dao sẽ không được gia tộc coi trọng nữa.

Đới Đình tỏ vẻ lo lắng, nhưng cô ấy chỉ là người làm thuê, có lo cũng không giúp được.

Ngô Đại Minh cuối cùng cũng yên tâm, bây giờ không lo bị đuổi nữa, không chừng còn có thể được thăng chức lên làm tổng giám đốc.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Đám công tử thế gia nhìn Lý Dục Thần như một người chết.

"Cậu Tiêu nhân nghĩa, loại người này nên phế đi!"

"Mau tự bẻ gãy chân mình đi, đừng đợi cậu Tiêu ra tay, nếu không mày sẽ thảm đấy!"

...

Lý Dục Thần nhìn Tiêu Ngôn, hỏi: "Mày là người của nhà họ Tiêu?"

Lập tức có người cười nhạo: "Đến cả cậu Tiêu cũng không biết, còn dám làm loạn ở thủ đô sao?"

Tiêu Ngôn lạnh lùng cười nói: "Sao nào, sắp chết rồi còn muốn làm quen với tao à? Được thôi, nói cho mày biết, ông đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên tao là Tiêu Ngôn”.

"Mày không định hỏi xem tao là ai sao?", Lý Dục Thần hỏi.

"Không cần thiết”, Tiêu Ngôn tự tin nói.

"Vậy mày có muốn về hỏi trưởng bối nhà mày, ví dụ như Tiêu Sinh, hỏi xem ông ta có dám nói chuyện như vậy với tao không?", Lý Dục thần nói.

Cả vườn tràn ngập tiếng cười.

"Vì mạng sống mà ngay cả ông cụ nhà họ Tiêu cũng dám gọi ra cơ à!"

"Lại còn dám nói chuyện như vậy, hahaha, mày quen biết ông cụ nhà họ Tiêu à?"

"Ông cụ nhà họ Tiêu hắt xì một cái cũng có thể đánh chết mày đấy!"

...

Vẻ mặt Tiêu Ngôn trầm xuống: "Muốn chết sao, tên húy của cụ nội tao cũng dám gọi thẳng như thế?"

"Thì ra đó là cụ nội của mày à!", Lý Dục Thần cười nói: "Được thôi, nể mặt cụ nội của mày, tao cũng cho mày một cơ hội, quỳ xuống vái tao vài cái rồi ngoan ngoãn trở về, tao sẽ tha cho mày một mạng”.

Xì! Mọi người đều hít một hơi.

Tên này thật sự là không muốn sống nữa rồi!

Sở Dao cũng lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm, anh có lợi hại thế nào cũng không thể đắc tội nhà họ Tiêu!

Cô ta bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định của mình, vốn còn định đánh cược vào sự trỗi dậy của nhà họ Lý, bây giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi.

Tiêu Ngôn tức giận: "Tiểu tử thối, vốn không muốn lấy mạng mày, nếu chính mày đã muốn tìm tới cái chết, vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện!"

Vừa dứt lời, Tiêu Ngôn dẫm một chân xuống, cơ thể đột ngột rời khỏi mặt đất, nhảy lên cao tới năm mét nhưng đại bàng lao lên trời vậy.


Trong vườn, một cơn gió thổi qua, bầu không khí lập tức tràn ngập sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK