Chỉ có Tiểu Dương nói: “Tin, anh nói gì tôi cũng tin, anh nói anh là thần tôi cũng tin!”
Hôm đó Tiểu Dương thật sự được mở mang tầm mắt.
Chỉ có cậu ta chứng kiến hết toàn bộ quá trình Lý Dục Thần một đường càn quét nhà họ Tra.
Tia sét cuối cùng đó tuy là khá chấn động nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, sao mà sánh bằng sự kích động liên tục ập đến với cậu ta trong khoảng thời gian dài như thế được.
Sư phụ Vinh vỗ mạnh một cái vào đầu Tiểu Dương, mắng: “Lắm miệng thế nhỉ!”
Tiểu Dương rụt cổ lại, nói: “Tôi tin thật mà!”
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, nếu chúng ta đã là bạn bè thì tôi cũng không gạt mọi người làm gì. Tôi chính là người của nhà họ Lý ở thủ đô. Nhưng tôi cũng mới biết được thân phận của mình gần đây thôi. Tôi sinh ra không được bao lâu thì nhà họ Lý đã gặp nạn, gần như biến mất khỏi thủ đô chỉ trong một đêm. Từ nhỏ tôi đã sinh sống và lớn lên ở thành phố Hòa, xem như thoát được một kiếp. Hiểu biết của tôi về nhà họ Lý đó có lẽ còn không nhiều bằng sư phụ Vinh”.
Sư phụ Vinh nói: “Thảo nào, trước đó mỗi lần nhắc đến thủ đô, nhắc đến nhà họ Lý cậu lại để ý tới vậy, còn hỏi tôi cái này cái kia, khi đó tại sao tôi lại không nghĩ tới việc cậu là người nhà họ Lý nhỉ?”
Ông chủ Vương nói: “Với cái đầu làm bằng mỡ heo chỉ biết nấu ăn như ông thì nghĩ tới chuyện đó mới là lạ ấy”.
Sư phụ Vinh nói: “Xí, làm như ông nghĩ tới chuyện đó vậy ấy! Trong đầu tôi có mỡ heo, còn hơn là ông luyện Chu Sa Chưởng, trong đầu chỉ có mạt sắt”.
Lý Dục Thần thấy họ bắt đầu có xu hướng cãi nhau thì vội vàng chen vào, nói: “Sư phụ Vinh, ông còn biết gì về nhà họ Lý ở thủ đô không, nếu có xin hãy kể cho tôi biết”.
Sư phụ Vinh lắc đầu nói: “Cái đó thì không có, trừ buổi yến tiệc tôi theo sư phụ đến tham dự hôm đó, thì tất cả đều là tin vịt”.
Ông chủ Vương nói: “Ông ta mà biết thì đã nói từ lâu rồi, làm gì có chuyện chờ tới hôm nay”.
Sư phụ Vinh tức giận nói: “Ít nhiều gì tôi cũng từng được tới đó, ông có không?”
Ông chủ Vương nói: “Tôi đâu có cần chém gió, tôi tới đó làm gì?”
Hai người lại ầm ỹ lên.
Lý Dục Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía chị Mai.
Cũng chỉ có chị Mai mới đưa hai người đàn ông này vào nề nếp được.
Chị Mai không thèm để ý bọn họ, hỏi: “Cậu Lý này, sắp tới cậu có kế hoạch gì không?”
Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Lý bị giết trong một đêm, thù này tôi nhất định phải báo. Đáng tiếc, kẻ thù là ai tôi còn không biết. Ông cụ Lâm cho tôi một lời đề nghị, để tôi vực dậy nhà họ Lý, chỉ có nhà họ Lý lên như diều gặp gió thì bọn họ mới có thể sợ hãi tìm tới. Tôi cũng sẽ biết được lý do tại sao khi xưa nhà họ Lý lại bị diệt môn, đó chính là bước tiếp theo của tôi”.
“Cậu cần chúng tôi hỗ trợ điều gì?”, chị Mai chân thành nhìn Lý Dục Thần.
“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Vực dậy nhà họ Lý chỉ là mặt ngoài, đó là dương mưu”, Lý Dục Thần nói: “Trong lúc đó, tôi còn cần thêm sự hỗ trợ từ bên ngoài giang hồ. Có một số việc chỉ có thể giải quyết bằng quy tắc của giang hồ. Tôi không có nhiều bạn bè trong giang hồ, có lẽ mọi người chính là những người thân thiết nhất của tôi”.
Chị Mai gật đầu, ánh mắt đầy sự ấm áp.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng thôi cãi nhau, nghiêm túc nhìn Lý Dục Thần.
Tiểu Dương nói: “Lý Dục Thần, anh cứ nói đi, qua núi đao xuống biển lửa, dù chết cũng không chối từ!”
Sư phụ Vinh lại vỗ vào đầu Tiểu Dương một cái, nói: “Cậu Lý, Tiểu Dương nói hơi quá lời nhưng ý nghĩa trọng tâm cũng không sai. Cậu có ân cứu mạng chúng tôi, còn là bạn bè với nhau, chết ngàn lần thì không dám hứa nhưng cái mạng này thì chắc chắn có thể bỏ được”.
Ông chủ Vương gật đầu, chẳng mấy khi thấy ông ta đồng ý với sư phụ Vinh.
Lý Dục Thần cười nói: “Cái gì mà sống với cả chết, chỉ là tôi thấy mọi người có kinh nghiệm trên giang hồ nhiều hơn tôi, nên sau này chuyện trong giang hồ mọi người hãy xử lý giúp tôi. Chẳng hạn như quán cơm này, có thể biến nó thành một trạm trao đổi tin tức trên giang hồ”.
“Ý cậu là, chúng tôi có thể giúp cậu thu thập tin tức trên giang hồ ấy hả?”, ông chủ Vương hỏi.
“Không chỉ thu thập tin tức, mà còn thả tin ra ngoài, thay tôi truyền lời ra ngoài”, Lý Dục Thần nói: “Tôi vừa nhận được một tin tức, ở nước ngoài đang có các bang hội, giáo phái lén lút bắt tay với nhau để đối phó Huyền Môn Họa Hạ chúng ta. Những chuyện như thế, chúng ta phải là người nhận được tin tức trước tiên, cũng phải thể hiện được tiếng nói và thái độ của chúng ta ra ngoài”.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh chưa kịp phản ứng thì chị Mai đã nói theo:
“Được, chúng ta sẽ đổi tên cái quán này thành “Giang Hồ”!”