Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần hơi chau mày.

Anh không hiểu nhiều về tâm cơ giang hồ loanh quanh vòng vo như vậy, nhưng trực giác nói cho anh biết minh chủ này không phải cái gì hay ho.

Hơn nữa anh cũng không muốn làm minh chủ gì đó.

“Minh chủ thì thôi”, Lý Dục Thần nói, “Mấy người muốn lập hội gì đó, giúp đỡ nhau gì đó thì là chuyện của mấy người, đừng kéo tôi vào. Hơn nữa không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài lung tung. Sau này mấy người cũng không được lấy tên tuổi của tôi ra bên ngoài làm xằng làm bậy”.

Anh vừa nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi có chút thất vọng.

Nhất là Thẩm Bỉnh Nguyên.

Nhưng không ai dám đứng ra phản đối.

Thẩm Bỉnh Nguyên cười gượng một tiếng, nói: “Cậu Lý là cao nhân tuyệt thế, trăng thanh gió mát, đương nhiên không thể ngồi nhà tranh mái ngói với chúng ta được. Nếu cậu không muốn làm minh chủ vậy thì không làm, nhưng ở trong lòng chúng tôi, mặc dù cậu không có danh nghĩa minh chủ, nhưng còn oai hơn cả minh chủ. Nếu sau này cậu có gì muốn làm, chúng tôi nguyện sẽ nghe theo. Mọi người nói có phải hay không?”

Lý Dục Thần mỉm cười, cũng mặc kệ bọn họ.

Thẩm Bỉnh Nguyên phất tay bảo thuộc hạ lấy một cái hộp lại đây.

“Cậu Lý, năm nay hồ Chấn Trạch ứ đọng, chúng tôi lấy được một thứ này ở dưới đáy hồ, vốn dĩ sẽ nhân hội bán đấu giá hôm nay để trợ hứng cho mọi người. Nếu đã coi cậu là vua, vậy thứ này cứ đưa cho cậu cầm chơi, xem như một chút tấm lòng của chúng tôi”.

Cô Tô Từ Thông không khỏi cười lạnh, tài năng nịnh nọt của tên Thẩm Bỉnh Nguyên này đã đến trình độ thành thạo rồi, rõ ràng là mình tặng quà cậu Lý, còn muốn lấy tên tuổi của mọi người. Cậu Lý mà không nhận chẳng khác nào làm mất mặt mọi người. Nếu nhận, chung quy vẫn là do Thẩm Bỉnh Nguyên ông ta tặng.

Nhưng ông ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể yên lặng tính toán trong nhà Cô Tô của mình có cái gì có thể đưa cho cậu Lý.

Thẩm Bỉnh Nguyên mở cái hộp ra.

Bên trong là tảng đá hình cành cây, to bằng nắm tay, trông như búa hoặc rìu, hình dạng và cấu tạo cổ xưa, nhìn giống như một khối ngọc cổ, mặt trên có một lớp bùn đất loang lổ. Nhưng nhìn xuyên qua lớp bùn có thể thấy được tính chất bóng loáng của nó.

Lý Dục Thần vừa thấy, trước mắt không khỏi sáng ngời.

Anh cũng không có nghiên cứu gì về ngọc khí cổ, cũng giống như anh không hiểu về đổ thạch, nhưng anh có thể lấy thần thức để cảm ứng hoa văn và khí chất bên trong vật chất.

Thứ này có bề ngoài bình thường không gì lạ, kích cỡ cũng không lớn, vừa vặn nắm trong tay, nếu nói chỉ là một cái rìu thì cùng lắm chỉ là một cái rìu mini.

Nhưng khi anh đưa thần thức vào, bên trong lại vô cùng thâm thúy, giống như một cái động đen sì vậy.

Mà ở sâu bên trong lại ẩn chứa khí tức lôi đình cường đại.

Lôi khí rất mạnh, thậm chí còn khiến thần thức của Lý Dục Thần bị chấn động.

Lý Dục Thần lập tức ý thức được thứ này nếu không phải thiên thạch bên ngoài rơi vào trái đất phải bị sấm sét trên chín tầng trời cọ rửa, thì chắc chắn là pháp khí mà tiền bối cao nhân từng sử dụng.

Lúc này, tất cả mọi người đều xích lại gần nhìn.

Thẩm Bỉnh Nguyên nói với một nho giả bên cạnh Từ Thông: “Ông Lạc là cao thủ trong chuyện này, có ngại giám định và thưởng thức xem đây là vật gì không?”

Lạc Đông Phúc liền tiến lên từng bước, chắp tay với Lý Dục Thần và Thẩm Bỉnh Nguyên: “Vậy tôi sẽ ra tay trước”.

Đầu tiên là ông ta nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp một chút, sau đó lấy thứ kia từ trong hộp ra cẩn thận quan sát.

Nhìn trong chốc lát, ông ta lại cầm cán rìu, nhắm hai mắt lại giống như đang cảm nhận cái gì đó.

Chỉ thấy sắc mặt ông ta không ngừng biến hóa, chốc thì nghi hoặc, chốc thì khiếp sợ, chốc lại hưng phấn.

Một lát sau, ông ta bỗng nhiên trợn mắt, nói: “Nếu tôi không đoán sai thì đây chính là Lôi Phủ trong truyền thuyết”.

“Lôi Phủ?”

Mọi người mờ mịt không hiểu, chỉ có Lý Dục Thần giật mình trong lòng.

“Lôi Phủ cũng được gọi là Lôi Công Phủ, là công cụ Thiên Lôi dùng để chế tạo ra sấm sét trong truyền thuyết", Lạc Đông Phúc nhẹ nhàng đặt thứ đó vào trong hộp, giải thích: “Ở trong thần thoại phương Tây, Lôi Công Phủ được gọi là cái chuỳ của Lôi Thần. Ở thời kì cổ đại, tên là lôi thần chi chuy. Ở trên thời cổ kì, rìu và chuỳ có hình dạng và cấu tạo rất giống nhau. Tin chắc tất cả mọi người đều biết về sự tồn tại của hồ Chấn Trạch. Truyền thuyết nói nơi này chính là chỗ ở của Lôi Thần năm đó, đúng là nơi phát ra khí thuỷ trong thiên hạ. Cái rìu ngọc này, nhìn từ chất ngọc, hình dạng và cấu tạo thì nó thuộc về thời đại thượng cổ, nay lại được phát hiện ra khi hồ Chấn Trạch ứ đọng, phù hợp với truyền thuyết thần thoại về Lôi Công Phủ. Mọi người lại nhìn đi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK