Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Bách Thuận cũng cảm thấy hết sức khó hiểu, không sao hiểu nổi tại sao Lý Dục Thần lại phải vẽ rắn thêm chân làm gì.

Ông ta cảm thấy quà tặng của nhà họ Lý như vậy là đã ổn lắm rồi, không sơ sài cũng không quá quý giá, nếu như là ông ta thì ông ta cũng không nghĩ ra phải tặng gì cho phải.

Chuyện thế này vốn không thể ngăn người ta nói ra nói vào. Cách tốt nhất chính là phớt lờ nó, nhanh nhanh chuyển sang khâu tiếp theo. Lý Dục Thần làm như thế này thực thiếu sáng suốt.

Sở Dao cũng cảm thấy Lý Dục Thần vẽ vời thêm chuyện nhưng cô ta lại rất hiếu kì, rốt cuộc Lý Dục Thần đã chuẩn bị món quà lớn gì?

Giữa tiếng suy đoán và bàn tán của mọi người, Tần gia mời tất cả vào trong sảnh tiệc.

Theo đúng quy trình, tiệc buổi trưa là buffet, trong bữa tiệc có các ngôi sao biểu diễn góp vui. Sau bữa trưa sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện các món đồ trong bộ sưu tập của Tần gia, toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ được dùng để làm từ thiện.

Bữa tiệc buổi trưa rất náo nhiệt, buổi đấu giá cũng được tiến hành rất thuận lợi, phần lớn các món đồ đem ra đấu giá đều được đấu giá thành công, tổng số tiền đấu giá được đạt hơn hai tỷ, xấp xỉ bằng hội đấu giá mùa xuân của nhà đấu giá Christie's.

Tần gia rất vui, sự bực bội hồi sáng đã tan biến hết.

Lúc này, Phan Vân Long lại gần, nói thầm vào tai ông ta, báo cáo: “Sư phụ, bên ngoài có một chiếc xe tải tới, nói là chở quà của nhà họ Lý tới. Bảo vệ không cho vào, người xem…”

“Xe tải?”, Tần gia hơi ngẩn người nhìn sang Tôn Trường Hải.

Tôn Trường Hải cười nói: “Sao Tần gia không dẫn mọi người cùng đi xem thử xem nhà họ Lý tặng gì?”

“Nếu như chẳng có cái chó gì cả thì sao?”

“Vậy thì người mất mặt là Lý Dục Thần”.

“Nếu như có giá trị rất xa xỉ thì sao?”

“Vậy thì Tần gia cứ nhận lấy”.

“Hahaha...”, Tần Thụ Nghĩa cười to, đứng dậy nói to: “Thưa các vị, món quà mà cậu Lý nói đã tới rồi, tôi phải ra ngoài cửa xem thử, nếu các vị thích thì xin mời đi xem cùng với tôi. Tôi thực sự rất chờ mong món quà lớn này của nhà họ Lý! Cậu Lý, chúng ta đi thôi”.

Lý Dục Thần mỉm cười, dẫn theo Lâm Mộng Đình đứng dậy, đi ra ngoài với Tần Thụ Nghĩa.

Mọi người bèn hò reo đi theo sau.

Một đám đông đen đặc bao gồm các ông lớn nhà giàu của thủ đô đều tập trung ra ngoài cửa của tòa nhà chính của trang viên.

Một chiếc xe tải chở hàng chạy bon bon trên con đường bên trong trang viên, tới thẳng bãi đậu xe P1 trống trải.

Sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe.

Tài xế này đầu to cổ to, trông không giống tài xế mà giống công nhân đốt lò.

Ông ta đi ra sau xe, mở cửa thùng xe ra, hô lên một tiếng: “Vương béo, ra đây giúp tôi một tay”.

Ông chủ Vương đi theo sau lưng Lý Dục Thần cười hì hì “ừ” một tiếng: “Tôi qua ngay đây!”

Sư phụ Vinh nhảy lên trên thùng xe, đẩy một chiếc thùng giấy to ra.

Ông chủ Vương đứng ở bên ngoài đỡ lấy nó.

Chiếc thùng giấy này cao chừng nửa người, dài hơn hai mét. Ông chủ Vương khiêng trên tay như khiêng một món đồ chơi, xoay nó hai vòng trên đỉnh đầu rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

Sư phụ Vinh nhảy ra khỏi thùng xe, nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, đồ đã được đưa đến rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành”.

Lý Dục Thần nghe vậy, cười một tiếng hiểu ý, biết rằng mọi chuyện đều thuận lợi.

Mọi người đều hiếu kỳ nhìn ngó, không biết bên trong thùng có thứ gì, ông chủ Vương khiêng nó nhẹ tênh như vậy, chắc không phải là thùng rỗng đâu nhỉ?

Mọi người đều cho rằng, bất kể trong đó có gì thì hôm nay Lý Dục Thần đều thua.

Tần Thụ Nghĩa cười nói: “Cậu Lý, cậu có lòng thế này, cho dù chỉ tặng một chiếc thùng không, tôi cũng vẫn vui vẻ”.


Ông ta nói như vậy là để đề phòng trường hợp Lý Dục Thần tặng một chiếc thùng không để chọc tức ông ta. Ông ta nói chặn trước như vậy thì người mất mặt sẽ là Lý Dục Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK