Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng vừa đi vào đây thì quả cầu lửa trên đầu Bạch Phương Hưng bỗng tắt ngúm, bất kể ông ta làm phép thế nào cũng không thể thắp sáng lại được.

Bốn bề lập tức chìm vào trong bóng tối.

“Không ổn rồi, âm khí ở đây quá nặng, tôi không sử dụng được Cửu Dương Chân Hỏa!”, Bạch Phương Hưng nói.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Ông chủ Hầu thấy bốn bề tối om, sợ run cả chân. Nơi này không rõ là đã sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất, vừa rồi bốn người đi cùng nhau, lại có ngọn lửa chiếu sáng nên ông ta không sợ, còn lúc này, ánh sáng đã tắt, đứng giữa bốn bề tối om, ông ta chợt cảm thấy không còn chỗ dựa, không khỏi hoảng hốt.

Trong lòng Tiêu Minh Hạc cũng hơi căng thẳng. Tuy khả năng quan sát trong bóng tối của võ giả tốt hơn người bình thường, nhất là ở cấp bậc Tông Sư như ông ta thì càng không sợ bóng tối, đi lại vào ban đêm cũng chẳng khác gì ban ngày. Thế nhưng đó là vì trong đêm tối vẫn còn ánh sáng.

Còn cái chỗ quỷ này lại thực sự tối thui, không hề có chút ánh sáng nào.

“Không sao đâu, xem tôi đây”, trong bóng tối vang lên tiếng của Bạch Phương Hưng.

Rất nhanh, một chút ánh sáng mờ mờ lóe lên, hóa ra là thanh kiếm gỗ đào trong tay Bạch Phương Hưng tỏa ra thứ ánh sáng màu tím đỏ.

Ánh sáng của kiếm rất thần kỳ nhưng hiệu quả chiếu sáng thì thua xa quả cầu lửa vừa rồi.

Có điều, dù yếu thì có ánh sáng vẫn khiến người ta thấy an toàn hơn nhiều.

Ông chủ Hầu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện ra điều bất thường, ông ta nhìn quanh một vòng rồi kinh hãi hỏi: “Cậu Lý đâu rồi?”

“Gì cơ?”

Bạch Phương Hưng quay đầu lại mới phát hiện ra không thấy Lý Dục Thần đâu.

Ba người sợ quá, không biết tại sao Lý Dục Thần lại đột nhiên làm mất, chợt nghe trong bóng tối ở đằng trước vang lên giọng nói: “Tôi ở đây”.

Bạch Phương Hưng cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay, chạy vội về phía đó.

Tiêu Minh Hạc cũng không để tâm tới chuyện đi sau đoạn hậu nữa, lập tức đuổi theo.

Hai người bọn họ đều là cao thủ, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh, ông chủ Hầu còn chưa kịp hoàn hồn thì chút ánh sáng lờ mờ kia đã đi xa, bỏ mặc ông ta lại trong bóng tối.

Ông chủ Hầu sợ giật nảy mình, cả người nổi da gà, không còn kịp để ý xem đường đi có bằng phẳng hay không, có vướng thứ gì không, vội vàng ba chân bốn cẳng, phát huy tốc độ chạy nhanh chưa từng thấy, chỉ sải vài bước dài đã đuổi kịp đốm sáng kia.

Tới khi nhìn thấy rõ ba bóng người bên cạnh thanh kiếm phát sáng, ông chủ Hầu mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn còn đập thịch thịch loạn nhịp.

Con mắt từ từ thích nghi với bóng tối, ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm gỗ đào dường như sáng hơn trước, giúp ông ta có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Nơi này là một căn phòng đá có bày rất nhiều những bình sứ cao chừng nửa thân người, trông khá giống những vại dưa muối trong kho hàng của xưởng muối dưa ở thủ đô.

Ngay phía trước là một cái cửa đá, cửa không khóa, nhưng có rất nhiều bình gốm sứ lớn ngăn ở cổng.

Lý Dục Thần đứng trước cái bình, đối mặt với vách tường.

Ông chủ Hầu buôn bán đồ cổ, nhìn thấy những cái bình sứ này liền sinh ra hứng thú theo bản năng.

Ông ta đi đến bên cạnh một cái bình, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, nhưng kiếm quang lại quá yếu ớt. Lúc này, bên cạnh đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu tới.

Ông chủ Hầu quay đầu nhìn lại, là Tiêu Minh Hạc mở đèn pin điện thoại ra.

Lúc này ông ta mới nhớ tới mình cũng mang theo điện thoại, vừa rồi bị bóng tối dọa đến mức suýt nữa thì hồn phi phách tán, không khỏi âm thầm cảm thấy xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK