Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, Lý Dục Thần đột nhiên giơ kiếm lên, chém xuống đầu vai Châu Khiếu Uyên.

Bách Phú Minh cực kỳ sợ hãi, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Cậu!"

Ngược lại Châu Khiếu Uyên vẫn bình tĩnh, nhìn vết máu màu đen rỉ từ đầu vai mình ra, lù lù bất động: "Vết thương của kiếm này có điểm đặc biệt gì?"

Lý Dục Thần đáp: "Kiếm khí tận xương, không có thuốc nào cứu được".

Bách Phú Minh cả giận nói: "Thầy có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại hại người như vậy?"

Nói xong liền muốn ra tay.

Châu Khiếu Uyên ngăn cản ông ta, cười nói: "Phú Minh, đừng tức giận. Cậu không biết dụng ý của Dục Thần, cậu ấy sẽ không hại tôi".

Lý Dục Thần khẽ gật đầu, anh rất bội phục sự bình tĩnh của Châu Khiếu Uyên.

Anh duỗi ngón tay ra, liên tục điểm mấy lần trên người Châu Khiếu Uyên, bảo vệ tâm mạch, lại lấy ra một viên đan dược, cho Châu Khiếu Uyên ăn vào.

Trong miệng Châu Khiếu Uyên thơm ngọt như linh tuyền cuồn cuộn, nuốt vào bụng, ông ta chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, một luồng chân khí khác với khi ông ta tu luyện bắt đầu nảy mầm.

Ông ta vô cùng vui mừng: "Quả nhiên là linh dược Tiên gia!"

Lý Dục Thần đáp: "Đây là đan Huyền Nguyên tôi mang từ Thiên Đô tới, vốn chuẩn bị dùng trước khi độ lôi kiếp, kết quả lôi kiếp của ta đến quá đột ngột, không dùng tới. Võ hồn của ông Châu đại thành, có thể dùng đan dược này. Tôi lại tăng ông thêm một dẫn độ phù".

Nói xong, anh vẽ bùa trong hư không, không trung lập tức xuất hiện một mảnh ánh sáng màu vàng kim cấu tạo thành phù chú.

Những chú văn màu vàng kim kia dường như có linh tính, lần lượt chui vào trong đầu của Châu Khiếu Uyên.

Vẻ mặt Châu Khiếu Uyên từ chết lặng trở nên kinh ngạc, sau đó vui mừng quá đỗi.

Lý Dục Thần vẽ phù xong, mở miệng nói: "Trong khoảng thời gian này, ông Châu có thể tu luyện theo dẫn độ phù, về phần có thể học được nhiều hay ít, đều là cơ duyên của ông, tôi cũng không dám đảm bảo. Tóm lại, nếu có thể nhìn thấy thang trời ở trong đầu, ông có thể đi đến Côn Luân. Đến nơi đó, đi theo thang trời trong đầu, sẽ có người đón tiếp".

Vui mừng quá đỗi, Châu Khiếu Uyên rời khỏi chỗ ngồi, khom lưng cúi đầu với Lý Dục Thần, muốn quỳ xuống.

Bách Phú Minh bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn, không dám ngăn cản.

Lý Dục Thần nhanh chóng đỡ lấy Châu Khiếu Uyên, nói: "Ông Châu không cần cảm ơn tôi, là tu vi và cơ duyên của chính ông đến. Chỉ là, con đường lên thang trời không hề dễ dàng, không phải người nào cũng có thể đi lên. Nếu giữa đường dẫn tới lôi kiếp, rất có khả năng vạn kiếp bất phục. Cho nên, trước khi xuất phát, ông hãy sắp xếp xong chuyện sau này".

Châu Khiếu Uyên cười haha, đáp: "Ta sống hơn một trăm tuổi, trải qua mấy lần thay đổi triều đại, nào còn chuyện sau này nữa?"

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua vết thương trên vai Châu Khiếu Uyên: "Vết thương của kiếm này đã không còn đáng ngại, có điều, khí Huyền Minh còn lưu lại bên ngoài vết thương, tạm thời sẽ không khép lại được. Nếu Đồng Hạo trông thấy vết thương của ông, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với kiếm của tôi".

Châu Khiếu Uyên gật gật đầu, thoạt nhìn dáng vẻ rất vui vẻ: "Được, hy vọng Đồng Hạo kia có thể tới, tốt nhất câu ra được cả ba người kia luôn. Phú Minh, chúng ta cố gắng phối hợp với cậu Lý, diễn thật tốt vở kịch này. Thử xem ông già hơn một trăm tuổi ta có thể đạt được vai nam phụ tốt nhất hay không, hahaha..."

Bách Phú Minh chưa từng thấy dáng vẻ ân sư cùa mình vui vẻ như lão ngoan đồng này, vết thương trên vai vẫn chưa khỏi hẳn mà vẫn còn cười được?

Có điều, vừa nghĩ đến việc sư phụ rất có cơ hội đột phá hạn chế võ đạo, đi lên một đỉnh cao khác, ông ta cũng vui vẻ trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK