Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà giữa đan điền đến nội tạng của ông ta còn thấp thoáng một tia tà khí lượn quanh.

Tà khí này, mới là thứ khiến Bạch Phương Hưng đau đầu nhất.

Ông ta đã thử tất cả thuật tránh tà trong đạo pháp Trường Xuân, cũng không biết là mình không đủ đạo hành, hay là sử dụng thuật pháp không đúng, mà không thể xua đi được tà khí này.

Với năng lực của Bạch Phương Hưng hiện giờ, cùng lắm cũng chỉ có thể giữ được mạng của Tiêu Sinh, đây cũng là nền tảng tự tin để ông ta đánh cược với Lý Dục Thần.

Thương nặng như này, có thể giữ được mạng đã là thủ đoạn thần y rồi.

Nhưng muốn trong vòng một tiếng khiến Tiêu Sinh tỉnh lại, Bạch Phương Hưng không làm được. Tiêu Sinh đã đến một ngày, nếu có thể tỉnh thì đã tỉnh từ lâu rồi.

Bạch Phương Hưng nhìn Lý Dục Thần, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Lý Dục Thần đang bốc phét.

“Tôi không cần thử nữa, cậu làm đi, nếu cậu thực sự có thể chữa được thương tích của ông Tiêu trong vòng một tiếng…”, Bạch Phương Hưng do dự: “Tôi chấp nhận thua, hai phần cổ phần của Bách Thảo Đường, sẽ là của cậu. Ngoài ra, sau này cậu làm gì ở thủ đô, tôi cũng không can thiệp”.

Lý Dục Thần nói: “Tôi còn có một điều kiện”.

“Cái gì?”

“Ông phải nói cho tôi biết, tại sao nhà họ Bạch các ông lại ghét nhà họ Lý chúng tôi, ngay cả đạo nhân toàn chân đã tu hành mấy chục năm như ông cũng nhớ mãi không quên?”

Bạch Phương Hưng liền nóng mặt, lời của Lý Dục Thần vừa hay nói trúng điểm yếu của ông ta.

Trước khi Vương Sùng Tiên bế quan từng nói với ông ta, nói ông ta tuy từ nhỏ đã xuất gia ở Bạch Vân Quan, nhưng lòng vẫn luôn ở nhà họ Bạch, vướng mắc phàm trần quá nhiều, nếu không buông xuống, khó thành chính quả.

“Nếu cậu thắng, sau này sẽ là cổ đông của Bách Thảo Đường, những chuyện này, tôi không nói, cậu cũng sẽ biết”, Bạch Phương Hưng nói.

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, vậy bắt đầu thôi”.

Bạch Kính Đình hỏi: “Cậu Lý, có cần kim châm không?”

Lý Dục Thần nói: “Không cần”.

Nói xong, anh đưa tay ra, hai ngón tay ghép lại thành kiếm, mau chóng điểm lên người Tiêu Sinh.

Thủ pháp của anh cực nhanh, nhanh đến mức ngoại trừ số ít người như Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc, những người khác đều không nhìn rõ.

Bạch Phương Hưng càng nhìn càng kinh hãi, ông ta nhìn ra, đây không phải là y thuật, cũng không phải là võ thuật, đây rõ ràng là kiếm thuật cực kỳ cao minh.

Hơn nữa là lấy khí làm kiếm, kiếm khí như tia sáng nhỏ, chui vào trong cơ thể Tiêu Sinh, lại dùng pháp lực chỉ dẫn, coi kinh mạch nội tạng của Tiêu Sinh làm chiến trường, đang tiến hành một trận chiến đầu vừa phức tạp vừa kịch liệt.

Chỉ dựa vào thủ pháp này, Bạch Phương Hưng đừng nói là làm được, trước đây nghĩ cũng không từng nghĩ tới thuật pháp lại có thể sử dụng như vậy.

Tiêu Minh Hạc không biết thuật pháp, đương nhiên coi thủ pháp của Lý Dục Thần là một loại phóng chân khí ra ngoài.

Phóng chân khí ra ngoài, hóa khí thành đao, chém địch hư không, ông ta cũng có thể làm được.

Nhưng muốn chân khí từ đầu ngón tay phóng ra thành ánh sáng nhỏ, còn phải điều khiển nhiều ánh sáng nhỏ như vậy đâm vào huyệt vị một cách chính xác như châm cứu, thì ông ta không làm được.

Tiêu Minh Hạc nhìn vô cùng nghiêm túc, giống như học sinh đang xem thầy giáo diễn giảng.

Bạch Kính Đình lại nhìn động tác của Lý Dục Thần từ góc độ y thuật, mỗi một lần ngón tay điểm xuống, đối ứng với huyệt vị nào, giống như châm cứu, thứ tự đâm vào huyệt khá phù hợp với lý thuyết y học, khiến ông ta nghĩ rằng, có những điều không hợp lý khiến ông ta nghĩ mãi không hiểu, giờ bỗng như hiểu ra cảm thán.


Nhưng sau đó, thủ pháp của Lý Dục Thần đã nhanh đến mức ông ta không nhìn rõ nổi, chỉ đành lắc đầu thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK