“Trung tâm thương mại kia là xưởng làm giấy trước đây, anh Dục Thần anh còn nhớ không, có lần khi bé em bị người ta bắt nạt trong con ngõ phía sau xưởng, anh và anh Mã Sơn đã đánh nhau giúp em đó. Hai người các anh đánh bốn năm người của bọn họ thật sự rất oai!”
Đương nhiên là Lý Dục Thần còn nhớ, nhưng lần đó người đánh chủ yếu là Mã Sơn, khi đó anh cũng còn nhỏ, Mã Sơn lớn hơn anh hai tuổi, còn to con. Anh nhớ Mã Sơn bị đánh sưng mặt sưng mũi, nhưng anh ta không hề lui bước, cố gắng đến lúc khiến đám nhóc côn đồ kia bỏ chạy.
Nhớ đến những chuyện này Lý Dục Thần vô thức mỉm cười, thầm thấy vui vẻ không nói nên lời.
“Đinh Hương, trí nhớ của em tốt thật đấy, khi đó em chỉ mới bốn tuổi thôi vậy mà vẫn còn nhớ những chuyện này, chẳng trách có thể đỗ vào trường đại học tốt như thế”.
Lý Dục Thần đã biết Đinh Hương đỗ vào trường đại học tốt nhất ở tỉnh Nam Giang, đại học Nam Giang.
“Em cũng không hiểu vì sao mình đều nhớ những chuyện với các anh nữa”, Đinh Hương vui vẻ nói.
Hai người đi dạo đến chạng vạng tối, trước khi đi tới quán bar, Đinh Hương lại dẫn anh đi tới khu phức hợp ăn một bữa tiệc lớn.
Lý Dục Thần xót tiền Đinh Hương đi làm kiếm được, nhưng Đinh Hương lại cứ muốn đi, nói anh Dục Thần đến đây dù có tiêu hết tiền cô ấy cũng chịu.
Lý Dục Thần chỉ đành tuỳ cô bé, trong lòng thầm thề sau này phải bảo vệ tốt cho cô nhóc này, phải đền đáp cho cô ấy gấp nghìn vạn lần, để cô ấy hạnh phúc cả đời.
…
Trước cửa quán bar Lam Kiều đỗ đầy siêu xe, ánh đèn chớp loé tạo nên một màu sắc mờ ảo trong màn đêm thành phố.
Lúc đi ngang những chiếc siêu xe này, trong lòng Lý Dục Thần không có chút dao động, vì anh không biết loại nào trong này cả.
Anh đã nhìn thấy Mã Sơn từ xa, anh ta mặc vest thẳng thớm đứng trước cửa quán bar vẫy tay với họ.
Ngoài thân hình cao to, vẻ ngoài của Mã Sơn cũng không thay đổi quá nhiều, cho nên Lý Dục Thần vừa gặp đã nhận ra.
“Anh Mã Sơn”, Lý Dục Thần chủ động chào hỏi.
Mã Sơn giơ hai tay nắm chặt lấy vai Lý Dục Thần, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Nhóc con trưởng thành rồi, cao hơn, còn rất đẹp trai nữa! Biết bao năm qua em chạy đi đâu thế?”
“Em bái sư học nghệ trong núi”, Lý Dục Thần đáp.
Mã Sơn cũng không hỏi anh học cái gì mà vỗ ngực nói: “Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa, cứ yên tâm, sau này có anh bảo vệ em, có anh thì chắc chắn em sẽ không phải chịu đói”.
Lý Dục Thần cười khẽ: “Cảm ơn anh Mã Sơn”.
“Khách sáo cái gì, chúng ta là anh em mà, đi, anh dẫn em vào trong đi dạo”.
Mã Sơn dẫn Lý Dục Thần và Đinh Hương vào quán bar, vừa đi vừa giới thiệu tình trạng quán bar cho Lý Dục Thần.
Trên đường đi có không ít người chào hỏi Mã Sơn, có nhân viên quán, cũng có khách hàng.
Có thể nhìn xa Mã Sơn thật sự phát triển khá tốt ở nơi này, mà trông anh ta cũng rất vui vẻ.
Nhưng Lý Dục Thần biết rõ sau sự vẻ vang của Mã Sơn chắc chắn không đơn giản như thế.
Từ lúc vừa gặp anh đã nhìn thấy vết máu bầm trên mặt Mã Sơn, kinh mạch và khí cơ trong người cũng hơi chậm chạp.
Trông có vẻ Mã Sơn không phải làm giám đốc ở đây, rất có thể là bảo kê.
“Anh Mã Sơn, anh đã đồng ý sẽ sắp xếp công việc cho anh Dục Thần rồi đất nhé”, Đinh Hương nhắc nhở.
“Biết rồi, anh Mã Sơn đã bao giờ nói mà không làm chưa?”, Mã Sơn nói: “Dù sao em cũng phải cho Dục Thần làm quen với hoàn cảnh trước đã chứ”.
Đinh Hương cười hì hì.
Lúc này sau lưng có người hô to: “Mã Sơn!”
Lý Dục Thần xoay người nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc xăm mình đi vào từ bên ngoài rồi đi thẳng đến chỗ Mã Sơn.
Lúc ba người Mã Sơn đi lên lầu, một người đàn ông xăm mình đi xuống từ bên trên.
Mã Sơn cười tiếp đón: “Ồ anh Báo, anh đến đây từ bao giờ vậy, sao không chào hỏi một tiếng để tôi tiện sắp xếp cho anh”.
Gã đầu trọc vỗ vai anh ta nói: “Cậu sắp xếp cho tôi một căn phòng lớn, rượu sang nhất, gái xinh nhất, sắp xếp cả cho tôi đi. Bây giờ tôi đi đón ông chủ Lưu, lát nữa sẽ đến”.
“Được, cứ việc để tôi lo”, Mã Sơn nói.
Gã đầu trọc đang định đi thì đột nhiên nhìn thấy Đinh Hương bên cạnh Mã Sơn: “Cô gái này được đấy, mới đến à? Trông rất ngây thơ, ông chủ Lưu thích kiểu này, lát nữa dẫn đến cho tôi”.
Mã Sơn khó xử: “Anh Báo, đây là em gái của tôi đến chơi, không phải gái ở đây”.
“Em gái? Thằng nhóc cậu thì có em gái đứng đắn gì được”, gã đầu trọc cười xấu xa: “Được rồi, cứ quyết định như thế đi”.
Mã Sơn nói: “Anh Báo, thật sự không được đâu”.
“Họ Mã kia, cậu đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng tưởng cậu là người của chị Na thì tôi không dám động vào cậu. Tôi lặp lại một lần nữa, đưa cô gái này đến phòng VIP cho tôi”.
Tên đầu trọc trừng Mã Sơn, hăm doạ một câu rồi đi ra ngoài.
Mã Sơn kìm nén cơn giận trong lòng nhìn theo bóng lưng của gã đầu trọc, hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng Đinh Hương rất sợ hãi, sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt.
Lý Dục Thần nói: “Hay là chúng ta đi thôi”.
Mã Sơn cho rằng Lý Dục Thần sợ, bèn nói: “Không sao, đây là địa bàn của chị Na, bọn họ không dám làm bậy đâu. Nếu thật sự gây chuyện thì Mã Sơn này cũng không dễ bắt nạt, từ nhỏ đến lớn, không nói đến chuyện khác, về đánh nhau thì anh chưa từng sợ ai cả!”
Lý Dục Thần có thể cảm giác được sự không cam lòng trong nội tâm Mã Sơn khi tươi cười với gã đầu trọc.
Anh nhớ khi còn bé, Mã Sơn không chỉ từng nói một lần rằng sau này anh ta nhất định phải làm đại ca để không ai dám ức hiếp bắt nạt.
Mã Sơn sợ mất mặt nên không cho Lý Dục Thần và Đinh Hương đi mà dẫn hai người đi một vòng trên lầu.
Ban đầu Mã Sơn định thuê cho họ một phòng VIP nhỏ để họ ca hát thả lỏng.
Nhưng Lý Dục Thần luôn có cảm giác gã đầu trọc kia sẽ không bỏ qua.
Vì Đinh Hương thật sự quá hút mắt, ở một nơi tối tăm hỗn loạn như quán bar rất hiếm thấy một cô gái ngây thơ như Đinh Hương.
Thật ra anh không sợ, nhưng anh không muốn tâm hồn trong sáng của Đinh Hương bị tổn thương và vấy bẩn.
Thật ra Mã Sơn chỉ là chú trọng thể diện, chứ anh ta cũng không muốn Đinh Hương gặp phải tên chết tiệt kia lần nữa, nên đành đồng ý để Lý Dục Thần dẫn Đinh Hương rời đi.
Bọn họ vừa xuống lầu chợt nghe có người gọi:
“Đinh Hương!”
Đối diện có năm người trẻ tuổi hai nam ba nữ đi vào quán bar.
Đinh Hương nhìn thấy một cô gái trong đó thì nói với vẻ ngạc nhiên: “Ô Diêu Lệ Lệ, sao lại là cậu?”