Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu Thái Phương không ngờ Nghiêm Công Nghiệp còn chưa lên tiếng, Lâm Vân đã đánh thật, hơn nữa đám thuộc hạ của mình cũng không chịu được đòn như vậy, bà ta còn chưa phản ứng lại, trước người đã trống không.

Bốp!

Lâm Vân tát mạnh lên cái lên mặt Hầu Thái Phương, khiến nửa bên mặt Hầu Thái Phương sưng to lên.

“Cậu…”, Hầu Thái Phương ôm nửa bên mặt, không dám tin nhìn Lâm Vân: “Cậu dám đánh vào mặt tôi?”

Bốp!

Nghiêm Cẩn tiến lên, cũng đánh sưng nốt nửa bên mặt còn lại của Hầu Thái Phương.

Lý Dục Thần nhìn mà buồn cười, hai cậu nhóc này, đúng là không có kinh nghiệm, lúc này chỉ đánh mặt người ta có tác dụng gì.

“Ông hai, ông ba!”, Hầu Thái Phương hét lớn.

Cánh cửa nhà chính mở ra, Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát đi ra, còn áp giải mấy người.

Mấy người này đều bị trói bằng dây thừng, buộc nối với nhau, giống như phạm nhân đi ra pháp trường hành hình thời cổ đại.

“Bố! Mẹ, em gái!”, Nghiêm Cẩn kinh hãi kêu lên.

Những người bị trói này, ngoại trừ Nghiêm Sĩ Khâm, còn có cả nhà Nghiêm Tư Tề con trai thứ hai của Nghiêm Công Nghiệp, cũng chính là bố mẹ của Nghiêm Cẩn, và em gái Nghiêm Lộ.

Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát mỗi người cầm một khẩu súng, chĩa lên đầu Nghiêm Sĩ Khâm và Nghiêm Tư Tề.

“Ông cụ Nghiêm, nếu không muốn hai con trai của ông và cả cháu gái của ông chết, thì ngoan ngoãn giao cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng ra đây!”, Hầu Lập Quý nói.

Hầu Lập Cường và Hầu Thái Phương cũng lùi đến bên cạnh hai anh em.

Hầu Thái Phương ôm khuôn mặt sưng phồng nói: “Giết chết hai tên nhóc này trước cho tôi!”

Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát giơ súng, chĩa thẳng họng súng vào Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Tuệ Mẫn liền hoảng sợ, tim đập mạnh thình thịch.

Nghiêm Công Nghiệp cũng căng thẳng, lớn tiếng nói: “Khoang đã!”

Hầu Thái Phương cười lạnh lùng: “Sao thế, lão già, xót cháu nội à? Bây giờ ông quỳ xuống cho tôi, tôi sẽ tha cho cháu nội của ông”.

Nghiêm Công Nghiệp tức giận quát: “Hầu Thái Phương, cô đừng ức hiếp người quá đáng!”

Hầu Thái Phương cười lớn ha ha: “Ức hiếp người quá đáng? Tôi ức hiếp người nhà họ Nghiêm các người đấy, làm sao? Tôi ở nhà họ Nghiêm nhiều năm như vậy, đã chịu đủ ấm ức, tôi đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi! Lão già mà không chết, ông còn không quỳ xuống? Tôi đếm đến ba, ông không quỳ, tôi sẽ giết một đứa trước!”.

“Một…”

Hầu Thái Phương bắt đầu đếm.

Nghiêm Công Nghiệp tức đến toàn thân run lên, nhưng trong tay người ta có súng.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng không biết phải làm thế nào.

Họ cùng nhìn sang Lý Dục Thần.

Nghiêm Tuệ Mẫn cũng nhìn sang Lý Dục Thần bằng ánh mắt cầu xin, bà ta biết, lúc này, chỉ có thể xem Lý Dục Thần có cách gì không.

Nhưng, Lý Dục Thần lại lắc đầu nói: “Trước khi đến tôi đã nói, hôm nay tôi sẽ không ra tay, dựa hết vào các cậu. Đừng bị súng dọa sợ. Các cậu sống ở xã hội hiện đại, luôn nghĩ rằng súng là vô địch. Hãy bỏ suy nghĩ này đi, nghĩ kỹ xem, tối qua các cậu luyện tập thế nào”.

“Hai…”, sắc mặt Hầu Thái Phương trở nên dữ tợn.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn nhìn nhau một cái, sắc mặt nghiêm trọng.

Nghe thấy lời Lý Dục Thần, họ dường như có cảm ngộ.

Súng cũng là vật, đạn cũng là vật, thuật pháp điều khiển đồ vật… Nghiêm Cẩn nghĩ.

Trong mắt Lâm Vân, dường như đã nhìn thấy quỹ đạo vận hành khi đạn ra khỏi nòng.

Khi cái miệng của Hầu Thái Phương sắp há ra lần thứ ba, cuối cùng Nghiêm Công Nghiệp từ bỏ kháng cự.

Ông lão cả đời sống luôn thẳng lưng, hai chân mềm nhũn, định quỳ xuống.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh giữ ông cụ lại.

Nghiêm Công Nghiệp quay mặt nhìn sang, nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt Lý Dục Thần.

“Ba!”

Cuối cùng Hầu Thái Phương họ ra con số ba.

Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát không hề do dự bóp cò.


Lâm Vân hành động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK