Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, tôi không nói”, Tiêu Thập Nương: “Bố tôi lòng dạ lương thiện, đặc biệt là đối với anh em trong gia tộc, nếu ông ấy tỉnh lại, có lẽ cũng sẽ không làm gì chú. Ông ấy lại yêu thể diện, chuyện xấu này, sẽ không nói ra, cho nên…”

Ông ba Tiêu nghe vậy, khẽ thở nhẹ nhõm, đang định lên tiếng nói, đột nhiên vẻ mặt méo mó, trừng to con mắt, kinh sợ nhìn Tiêu Thập Nương.

Không biết trong tay Tiêu Thập Nương có thêm một con dao găm từ lúc nào, đâm vào bụng của ông ba Tiêu.

“… Cho nên, chỉ có thể là tôi giết chú rồi”.

“Cháu… cháu…”

Cơ thể của ông ba Tiêu chậm rãi đổ về phía sau, ngón tay chỉ vào Tiêu Thập Nương, vẻ mặt đầy đau đớn hận thù và không cam tâm.

Lý Dục Thần cũng không ngờ Tiêu Thập Nương sẽ đột ngột ra tay giết ông ba Tiêu.

Anh vốn còn nghĩ, loại bại hoại xấu xa này, nếu nhà họ Tiêu nể tình không nhẫn tâm ra tay, thì anh sẽ ra tay thay.

Không khỏi có cách nhìn khác với Tiêu Thập Nương.

Một người phụ nữ yếu đuối, không biết võ công, hồi nhỏ bị bọn buôn người bán đi, có thể thoát khỏi từ trong hoàn cảnh nguy hiểm, bây giờ lại dám đích thân cầm đao giết kẻ thù.

Chẳng trách có thể điều hành được một gia đình lớn, ổn định gia tộc không lụi bại sau khi bố bị hại.

Danh tiếng Thập Nương thành phố Tuyên, danh bất hư truyền.

Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, cúi đầu nói: “Cậu Lý, để cậu chê cười rồi”.

Lý Dục Thần vỗ tay khen ngợi: “Chị là chị của tôi, có gì mà cười với không cười, loại người này đáng chết, giết rất hay!”

Tiêu Thập Nương cười nhàn nhạt, thở dài nói: “Là phụ nữ, có ai muốn làm chuyện giết người chứ, ai mà không muốn dựa dẫm vào chồng của mình, anh anh em em? Tiếc là, từ ngày tôi bị bọn buôn cười bắt đi hồi nhỏ, số mạng của tôi đã được định sẵn rồi”.

Lý Dục Thần có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Tiêu Thập Nương, anh cũng không biết phải an ủi thế nào, bèn nói: “Chị, chúng ta đi vào địa cung, tìm hồn phách của lệnh tôn đi”.

Tiêu Thập Nương vui mừng nói: “Từ chỗ này có thể vào địa cung ư?”

Lý Dục Thần nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, âm long này chính là con vật được tổ tiên nhà họ Tiêu nuôi dưỡng, dùng để canh gác địa cung. Nó đã xuất hiện ở đây, vậy thì có lẽ có thể thông đến địa cung”.

Tiêu Thập Nương lại buồn nói: “Nhưng có âm long cản đường…”

Lý Dục Thần cười nói: “Yên tâm, tôi đã giết âm long rồi”.

Tiêu Thập Nương vui mừng, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần càng rạng rỡ lấp lánh.

Liêu Thiên Hưng ở một bên kinh ngạc không thôi.

Trong lòng vẫn còn sốc vì vừa nãy âm long xuất hiện, cho dù Lý Dục Thần có mạnh đi nữa, thì cũng là con người, ông ta cho rằng Lý Dục Thần có thể chạy ra được đã rất lợi hại rồi, không ngờ trong lúc cười nói, âm long đã bị giết rồi.

Ba người cùng trở lại đầm Âm Long.

Lý Dục Thần lấy yêu đan âm long ra, dùng pháp lực kích hoạt, khiến nó tỏa ra hào quang, chiếu sáng cho Tiêu Thập Nương.

Xuyên qua rất nhiều hang đá vôi và khe hẹp, men theo khí tức âm long để lại, cuối cùng quả nhiên tìm được địa cung.

Cả tòa địa cung vô cùng lớn, phân thành các phòng đá rộng rãi.

Lý Dục Thần không quan sát nhiều, dù sao cũng liên quan tới bí mật của nhà người khác.

Anh mau chóng tìm được thông đạo nối lên bên trên, quả nhiên ở đó có một tòa trận pháp, tương ứng với trận pháp ở mặt đất.

Ở giữa trên dưới có thông đạo nối liền, chỉ là đã bị sập.

Giữa trận pháp dưới lòng đất, có một cái bục hình vuông.

Cái bục này có lẽ là then chốt của cơ quan.

Một miếng ngọc cổ treo lơ lửng trên cái bục.

Trong ngọc cổ phong ấn linh hồn của một người.

Hiển nhiên không phải là ngọc bình thường, mà là pháp khí đã được luyện hóa.

Bên trong có không gian, cho nên mới có thể phong ấn hồn phách của Tiêu Dạ Bạch.

Chỗ thần thức chạm đến, bên trong không gian vô cùng sâu thẳm, tỏa ra khí tức già nua.

Lý Dục Thần đoán, cả địa cung này, tất cả vàng bạc châu báu cộng lại, cũng không giá trị bằng miếng ngọc này.

Đương nhiên, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy miếng ngọc ra khỏi pháp trận, giao cho Tiêu Thập Nương.

Tiêu Thập Nương chỉ cảm thấy miệng ngọc này ấm nóng trơn nhẵn, khác với bình thường.

Trong lòng bà ta khẽ động, kích động nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần biết bà ta muốn hỏi gì, liền gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta quay về”.

Đi theo đường cũ trở về, trên đường, Lý Dục Thần viết ký hiệu đặc biệt lên trên vách đá, để tiện cho sau này Tiêu Thập Nương có thể tìm được đến đây.

Ra khỏi đầm Âm Long, về đến khu nhà của nhà họ Tiêu.

Lý Dục Thần bảo Tiêu Thập Nương đeo miếng ngọc cổ lên trước ngực Tiêu Dạ Bạch, bảy ngày sau, hồn về với chủ.

Sau đó lại kê một bát canh an hồn, nói với Tiêu Thập Nương cách sử dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK