Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bàn tay xương đột nhiên chui lại xuống lòng đất như một con rắn bị dọa sợ.

Tần Thụ Nghĩa rên lên một tiếng, thu tay lại rồi đưa tay lên nhìn.

Hai cổ tay của ông ta đều bị cây kim thép cắm vào.

"Lý Dục Thần!", Tần Thụ Nghĩa tức giận nhìn Lý Dục Thần: "Cậu dám mưu sát tôi!"

"Cũng như nhau cả thôi!", Lý Dục Thần nói.

Tần Thụ Nghĩa thấy phần da trên cổ tay xuất hiện hắc khí mờ ảo lộ ra từ trong xương tủy.

Đương nhiên, trên hai cây kim đó có độc, hơn nữa do kim đâm vào xương cốt, nên khí độc thật sự đã tiến vào cốt tủy.

"A..", Tần Thụ Nghĩa tức giận: "Lý Dục Thần, tên tiểu nhân! Cậu dùng kim độc hại tôi thì sao được coi là anh hùng chứ?"

Lý Dục Thần nói: "Trước giờ tôi chưa từng nói mình là anh hùng. Huống gì, cây kim độc này rõ ràng là của ông. Ông đừng nói với tôi, người vừa rồi dùng kim độc bắn tôi không phải là do ông sắp xếp. Mau giải độc đi, chậm thêm nữa thì dù ông có giải được cũng vô dụng".

"Cái rắm!", Tần Thụ Nghĩa vô cùng tức giận.

"Đây là kim độc của Cát môn, tôi làm gì có thuốc giải! Tên họ Lý, tội không ngờ cậu lại là người của lão quỷ Cát môn. Mau đưa thuốc giải cho tôi!"

"Cát môn?", Lý Dục Thần không hiểu, thấy Tần Thụ Nghĩa như vậy, trông không giống như đang nói dối.

Hầu Thất Quý nói nhỏ bên tai anh: "Cát môn cũng là một tổ chức trong giang hồ, nổ danh ngang bằng các môn phái Vinh, Lan, Yếu, bọn họ lấy ám sát làm chủ, cho nên lại càng bí ẩn".

Lý Dục Thần nhíu mày.

Hai tay Tần Thụ Nghĩa đều bị kim đâm, ngón tay không thể nào nhúc nhích, cũng không thể rút kim ra. Ông ta định dùng công lực ép kim ra, nhưng độc tính nọc độc của Cát môn vô cùng mạnh, hai tay ông ta đã rất tê mỏi, hoàn toàn không còn sức nữa, chứ đừng nói đến vận chân khí.

Có thể chính Tần Thụ Nghĩa cũng chưa từng ngờ tới, đường đường là Mắt Thần Tay, Tông Sư Sách Môn, bản lĩnh gần như chưa kịp dùng tới đã thua trong tay Lý Dục Thần.

"A..", vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa hung dữ: "Lý Dục Thần, cậu đừng mong được chết tử tế!"

Lý Dục Thần không thèm để ý tới lời chửi rủa của ông ta, nói: "Ông chỉ còn ba phút, khí độc tiến vào tim, chắc chắn sẽ chết. Nói cho tôi biết, hai mươi năm trước, ông đã làm gì với nhà họ Lý? Người đứng sau lưng ông là ai? Nói mau, tôi sẽ giúp ông giải độc".

"Hừ! Độc của Cát môn là độc nhất thiên hạ, vừa rồi cậu còn nói kim độc không phải của cậu, cậu lấy cái gì giải độc cho tôi?", Tần Thụ Nghĩa trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: "Cậu có thuốc giải, chứng tỏ kim độc chính là của cậu, cậu là người Cát môn!"

"Ai bảo giải độc nhất định phải cần thuốc giải?"

Lý Dục Thần chậm rãi bước tới.

Đám đệ tử Tần môn còn sống vội vàng nhường đường.

Anh đi tới bên cạnh ông chủ Vương, đặt tay lên lưng ông chủ Vương.

Ông chủ Vương bị rắn cắn sau lưng, bị trúng độc còn nặng hơn cả sư phụ Vinh, lại không kịp xử lý, giờ phút này nọc rắn đã lan ra khắp cơ thể, thậm chí cả khuôn mặt cũng tràn ngập hắc khí, trông như người sắp chết.

Sau khi Lý Dục Thần đặt tay lên, hắc khí trên mặt và cánh tay của ông chủ Vương đã rút đến sau lưng.

Lý Dục Thần nhấc tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay tràn ngập hắc khí rút ra từ lưng của ông chủ Vương.

Ông chủ Vương hít sâu một hơi, khuôn mặt đã nhanh chóng rạng rỡ trở lại.

Lý Dục Thần đi tới trước mặt sư phụ Vinh, đặt tay lên vai sư phụ Vinh, cũng dùng cách giống như vậy để rút nọc rắn trên người ông ta ra.

Sau đó, anh nhìn Tần Thụ Nghĩa.

Tần Thụ Nghĩa cảm giác khí độc đã nhanh chóng lan tới ngực, ông ta biết, mình không cứu được nữa rồi, thật sự muốn chết đi cho xong.

"Được, tôi nói cho cậu biết, hai mươi năm trước, tôi nhận lệnh tới tìm một món đồ ở nhà họ Lý".

"Đồ gì?"

"Một miếng ngọc".

Lý Dục Thần biết ngay Tần Thụ Nghĩa đang tìm những mảnh vỡ ngọc Thiên Hồn của mình.

"Ai phái ông tới tìm?"


"Sư phụ tôi... Đạm Đài Ngọc".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK