Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Phan Vân Long hơi thay đổi, hắn ta nói: “Đáng lẽ Tứ gia đã nói thế thì tôi cũng phải nể mặt. Nhưng thằng nhãi này đánh sư đệ tôi bị thương, mà Tứ gia cũng biết đấy, sư đệ là đệ tử quan môn của sư phụ tôi, cũng là con nuôi của ông ấy. Cậu ta đả thương sư đệ ngay trước mặt mọi người, lại còn ra tay tàn nhẫn, trực tiếp phế bỏ hai tay của sư đệ tôi. Nếu tôi bỏ qua thì Phan Vân Long này về sau còn lăn lộn giang hồ thế nào nữa? Mặt mũi của Tần Môn bọn tôi biết để vào đâu? Tứ gia, không phải tôi không nể mặt ông. Nhưng cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải giải quyết xong từng việc. Chờ tôi đánh gãy hai tay hai chân của thằng nhãi này, nếu Tứ gia có nhã hứng thì tôi sẽ đến chỗ ông uống trà”.

Vương Bách Thuận thở dài, biết Phan Vân Long không chịu dừng tay.

Khó xử lý rồi đây. Nếu ông ta khăng khăng nhúng tay vào chuyện này, với thế lực của nhà họ Vương thì không khó để bảo vệ chị em cô Lý. Phan Vân Long lợi hại đến đâu thì cũng không dám xung đột trực tiếp với nhà họ Vương.

Nhưng làm thế chẳng khác nào trở mặt với Tần gia.

Từ góc độ lý trí, dù Vương Bách Thuận hay bất cứ ai của nhà họ Vương đều không thể đắc tội Tần gia – Tông Sư của Tần Môn – chỉ vì Lý Dục Thần vừa mới đến thủ đô được.

Vấn đề không phải là sợ hay không, mà là làm thế có đáng giá không.

Nếu Vương Bách Thuận làm vậy thì chắc chắn về nhà sẽ bị mắng.

Vốn dĩ địa vị của ông ta ở nhà đã thấp, nhiều trưởng bối trong tộc còn chướng mắt ông ta, bảo ông ta ngu dốt bất tài. Có vài người trẻ tuổi còn nói xấu sau lưng ông ta, nói ông ta là già không nên nết, chiếm lợi mà không làm, ông ta biết chứ. Chẳng qua ông ta cũng có chút danh tiếng trong chốn giang hồ, đại ca ông ta Vương Bách Xuyên cũng che chở, cho nên ông ta mới có một vị trí nho nhỏ trong gia tộc.

Nhưng từ góc độ đạo đức, nếu hôm nay Vương Bách Thuận nhắm mắt làm ngơ thì không hợp tình hợp lý.

Bởi vì chuyện này là vốn do Vinh Quảng Kiệt sai, huống chi mình còn đang cất hai quả cầu linh lung Thanh Ngọc Sư Tử mà Hầu Thất Quý đưa!

Vương Bách Thuận còn đang nghĩ làm sao để vẹn cả đôi dàng thì Lâm Mộng Đình lên tiếng.

“Tứ gia, việc này không liên quan đến ông, ông không cần cảm thấy khó xử. Tiểu Vân đánh người, bọn tôi dám làm dám chịu. Nếu nhà họ Lý dám trở lại thủ đô thì không sợ bất cứ ai hay bất cứ việc gì. Anh Phan đây khăng khăng muốn đánh gãy chân tay của Tiểu Vân phải không, cứ việc ra tay, có thể đánh gãy được hay không phải xem anh có bản lĩnh ấy không đã”.

Vương Bách Thuận vừa bội phục vừa lo lắng.

Bội phục là bởi vì cô gái này chẳng những tinh tế biết được cái khó xử của ông ta, còn giúp ông ta giải vây. Thật ra, lúc này Lâm Mộng Đình chỉ cần thuận nước đẩy thuyền khích vài câu, Vương Bách Thuận phóng lao thì phải theo leo, chỉ có thể kiên trì giúp đỡ hai chị em bọn họ. Vậy là đẩy nhà họ Vương đến mặt đối lập với Tần gia, nhà họ Lý có thể nhân cơ hội này bắt tay với nhà họ Vương để đối phó Tần Môn. Đây là một cơ hội quật khởi tuyệt diệu cho nhà họ Lý.

Rõ ràng cơ hội đã ở ngay trước mặt, nhưng Lâm Mộng Đình không làm vậy, mà cô thản nhiên thừa nhận em mình đánh người, đối mặt với Phan Vân Long hung hãn.

Thái độ hào sảng như thế sao người ta có thể không bội phục được?

Từ tính cách của cô Lý đương nhiên có thể nghĩ đến cách đối nhân xử thế của cậu Lý. Vương Bách Thuận nhớ đến công tử số một thủ đô Lý Vân Hoa năm xưa, bất cần đời, song cũng phóng khoáng hào hiệp, nổi tiếng khắp thủ đô Hoa Hạ, hầu như không ai không nể phục, không ai không yêu mến.

Mà điều Vương Bách Thuận lo là Phan Vân Long không giống như Vinh Quảng Kiệt. Hắn ta là cao thủ thật sự, hơn nữa phong cách làm việc dứt khoát, kiên quyết, là một kẻ tàn nhẫn. Hắn ta nói đánh gãy tay chân thì sẽ làm thật. Lại xem em trai của cô Lý, thiếu niên phóng khoáng, trông tuấn tú lịch sự, sau này thành người tàn phế chẳng phải vô cùng đáng tiếc sao?

Hầu Thất Quý đứng bên cạnh Vương Bách Thuận cũng rất lo lắng, nhưng ông ta không có quyền lên tiếng ở đây nên chỉ có thể lo lắng suông.

Phan Vân Long nhìn Lâm Mộng Đình, hắn ta rung động vì khí chất và vẻ đẹp của cô, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ý định của hắn ta, Phan gia cười mỉa, nói: “Nói thì tô son trát phấn đấy, nhưng không biết trình độ thì thế nào”.


Lâm Vân tỏ thái độ dửng dưng: “Trình độ thế nào, anh thử xem là biết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK