Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, anh ta kêu lên: “Dì giúp việc! Dì giúp việc đâu! Tôi muốn uống sữa!”

Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã ra mặt: “Ôi, tất cả là tại Lý Dục Thần!”

Viên Thế Kiệt nói: “Tất cả là tại Lý Dục Thần! Mình phải giết anh ta! Giết chết anh ta!”

Nói xong, anh ta lại đòi uống sữa, chạy đi tìm dì giúp việc.

Viên Nãi Minh sững sờ, ngơ ngác nhìn mặt đất, bên trong đôi mắt đờ đẫn chợt toát lên nỗi căm hận sâu đậm, ông ta nói: “Đúng! Giết cậu ta! Nhất định phải giết cậu ta!”

Nói rồi, ông ta đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, về phòng mình, lấy một quả lựu đạn và một khẩu súng cất trong ngăn kéo ra.

Ông ta bỏ lựu đạn vào túi, giơ súng lên như thể Lý Dục Thần đang đứng ngay trước mặt mình, hung hăng nã một phát súng.

Tiếng súng vọng đi rất xa nhưng ngôi nhà rộng lớn này không có ai, chỉ có mấy con chim là bị giật mình bay lên trời.

Nét mặt Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ dữ tợn, ông ta hầm hầm đi ra ngoài.

Chợt, có ai đó gọi ông ta: “Anh cả, anh định đi đâu vậy?”

Viên Nãi Minh dừng bước, trông thấy Viên Thiên Lãng đang đứng chắn đường mình.

“Anh đi giết Lý Dục Thần!”, Viên Nãi Minh nói.

“Anh có giết nổi không?”, Viên Thiên Lãng hỏi ngược lại.

Viên Nãi Minh nói đầy căm hận: “Không giết được cũng phải thử, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”

Viên Thiên Lãng lắc đầu nói: “Anh cả à, không ích gì đâu, đừng nói là súng, dù anh có vác theo cả một khẩu đại bác cũng không giết nổi cậu ta đâu. Anh nghe em khuyên một câu, hiện tại, bảo vệ dòng giống của nhà họ Viên quan trọng hơn tất cả, anh dẫn Thế Kiệt đi đi”.

Viên Nãi Minh cười phá lên: “Đi ư? Đi đâu được? Em có biết những năm qua nhà họ Viên đã đắc tội bao nhiêu người không? Thiên Lãng à, em có võ công nên có thể tự vệ, còn anh thì không. Nếu không có gia đình, không có tổ tiên che chở cho anh thì anh chẳng là gì cả!”

Viên Thiên Lãng thở dài, quay người buồn bã ra đi.

“Em đi đâu vậy?”, Viên Nãi Minh giận dữ quát lên: “Viên Thiên Lãng! Em là đồ hèn nhát! Bố nuôi em quả là uổng công!”

Viên Thiên Lãng đứng khựng lại nhưng cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ nói: “Em đi cầu xin sư phụ xem sư phụ có thể giúp chúng ta được không”.

Viên Nãi Minh nhìn theo bóng em trai biến mất ở cửa ra vào, không hiểu sao, cả người ông ta bỗng nhiên cạn kiệt sức lực, ông ta chán nản ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn và tiếng hò hét.

“Người nhà họ Viên đâu? Viên Nãi Minh đâu? Ngày xưa các người ức hiếp ông mày thế nào? Mẹ kiếp, hôm nay ông mày sẽ cho chúng bay biết ông mày lợi hại thế nào!”

Một đám đông xông vào nhà, trông thấy Viên Nãi Minh ngồi dưới đất.

Tên cầm đầu cười gằn, đóng cửa lại.

Trong nhà vang lên tích đập huỳnh huỵch.

Bỗng nhiên một tiếng súng nổ vang lên.

Sau đó là tiếng quát mắng và đập phá.

Một lúc lâu sau, đột nhiên ầm một tiếng, cửa sổ nổ tung, ngọn lửa nuốt chửng cả căn phòng.

Viên Thế Kiệt chảy nước dãi, thích thú chạy tới, vừa nhìn ánh lửa ngập phòng vừa vỗ tay khen hay: “Nổ đi! Nổ đi!”

Trời đổ mưa nhỏ, từ trên núi Thành Hoàng dõi mắt nhìn về phía hồ Tiền Đường ở xa xa, chỉ thấy một làn mưa bụi mông lung như trong tranh vẽ.

Cửa Thành Hoàng Các đóng chặt.

Viên Thiên Lãng đã quỳ ngoài cửa được một ngày một đêm.

Dù võ công có cao cũng không thể chịu đựng được sự giày vò kéo dài. Nếu là lúc bình thường thì dạng mưa phùn như thế này chẳng thể làm ướt người ông ta. Thế nhưng lúc này đây, cả người ông ta đều đã ướt đẫm.

Nước mưa chảy từ trên mặt xuống, tụ lại ở cằm. Ông ta mấp máy môi, nước mưa lập tức chảy cả vào trong miệng.

“Sư phụ!”, cổ họng ông ta nhấp nhô lên xuống, phát ra giọng nói khàn đặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK