Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy, ông ta càng khó ức chế độc tính, sức chiến đấu của ông ta cũng càng ngày càng yếu.

Lúc này, ông ta cũng chẳng mạnh hơn ông chủ Hầu bao nhiêu.

Quỷ Vương từng bước một tới gần, áp lực do cờ xí màu đen kia mang tới càng lúc càng lớn.

Lý Dục Thần chẳng thể ngờ được, anh lại gặp phải một con Âm Thi Quỷ Vương có tu vi Tiên Thiên trong mộ huyệt dưới đất.

Thứ này đã chết, chỉ là mượn nhờ âm khí giữ lại một tia tàn hồn, không hề có ý thức. Thế mà nó còn có tu vi cao như vậy, có thể nghĩ, thời điểm nó còn sống mạnh đến mức nào!

Khó trách năm đó Ma giáo có thể vùng dậy mạnh mẽ, tùy ý hoành hành, quấy nhiễu đến thiên hạ bất an.

Cả lá cờ trong tay Quỷ Vương kia nữa, không biết nó làm từ vật liệu gì mà trong đó ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Trên mặt lá cờ ánh lên vầng sáng thần bí, mơ hồ có thể thấy được một góc thứ gì đó, không biết là ký hiệu hay hình vẽ.

Mà lúc anh dùng thần thức điều tra, chỉ cảm thấy nó mênh mông như vũ trụ, sâu không thấy đáy.

Mây đen và mây tím đan xen vào nhau, khiến hào quang của Thiên Đô lệnh dần dần trở nên ảm đạm.

Những âm linh kia dường như càng ngày càng cáu kỉnh, chúng bay loạn như bầy ruồi, dường như muốn thoát khỏi không gian này.

Sau lưng, bầy thi quỷ đã tới rìa bệ đá ở trung ương, có mấy con thi quỷ đã bắt đầu leo lên.

Lý Dục Thần biết, anh không thể do dự nữa.

Anh chỉ có thể thu lại Thiên Đô lệnh, phóng hơn chục ngàn âm linh này ra ngoài. Chỉ có như vậy, anh mới có thể rảnh tay, dùng hết sức lực đối phó Quỷ Vương.

Nhưng đám âm linh này chưa thể thả ở chỗ này, bởi vừa thả ra ở đây, âm linh không những dễ dàng kết hợp với thi quỷ thi sát, mà những cái xác chỉ có hình không có hồn sẽ biến thành vật có hồn, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý.

Hơn nữa, tuôn ra số lượng âm linh lớn chẳng khác gì lũ lụt, trong nháy mắt chúng sẽ khiến cả tòa đại điện trở nên chật ních, ba người Bạch Phương Hưng, Tiêu Minh Hạc và ông chủ Hầu không một ai trốn thoát được vận mệnh bị cắn nuốt.

Cho nên nhất định phải dời Thiên Đô lệnh ra ngoài điện đá rồi mới thả âm linh ra.

Đợi đến khi anh giải quyết hết Quỷ Vương, rồi giải quyết những âm linh này sau.

Sau khi ra quyết định, Lý Dục Thần cao giọng hô lớn: "Ba người các ông nghe theo hiệu lệnh của tôi, tôi đếm tới ba, các ông liền cùng nhau chạy đến nơi hẻo lánh phía sau đại điện".

Ba người không hiểu tại sao lại phải chạy đến góc hẻo lánh ở sau điện, nơi đó rõ ràng là góc chết, cách cửa điện xa, một khi góc đó bị chặn lại sẽ không thể chạy thoát được.

Nhưng nếu Lý Dục Thần nói như vậy, bọn họ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, sôi nổi đáp lời: "Được!"

Lý Dục Thần bắt đầu đếm: "Một... Hai..."

Vừa đếm, anh vừa dùng lực, gậy như ý trong tay đột nhiên phun ra mấy đám mây khói màu tím, cản mây đen cuồn cuộn lui về sau vài phần.

Quỷ Vương cũng vung vẩy cờ xí, âm phong vùng lên, mây dày sống lại.

"Ba!"

Lý Dục Thần hô xong, đột nhiên thu hồi Tử Vân Như Ý.

Anh vừa thu lại gậy như ý, mây tím đột nhiên biến mất, mây đen đè ép xuống.

Bên kia, ba người Tiêu Minh Hạc, Bạch Phương Hưng, ông chủ Hầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nơi hẻo lánh bên trong nhất đại điện.

Ông chủ Hầu chạy chậm nhất, nhưng may mà vừa rồi ông ta trốn đông trốn tây vốn cách góc hẻo lánh kia khá gần, lúc Tiêu Minh Hạc chạy tới còn túm lấy ông ta chạy một đoạn.

Cuối cùng, ngay trước khi mây đen dày đặc đè xuống, ba người chạy xuyên qua dưới mây mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK