“Địa cung?”, Tiêu Thập Nương thấy kỳ lạ: “Phía dưới có địa cung? Sao tôi không biết?”
Liêu Thiên Hưng cũng nói: “Đúng thế, khi lão thái gia nhà họ Tiêu hạ táng, tôi cũng đến, chỉ là hố mộ bình thường, không nhìn thấy địa cung!”
Lý Dục Thần vừa nghe, thấy kỳ lạ hơn, anh trầm tư một lát, rồi lại đi giữa các bia mộ.
Đi được hai vòng, nói: “Tôi dám chắc chắn, phân bố những bia mộ này tạo thành trận pháp, không chỉ có tác dụng tàng phong tụ thủy, che chở phù hộ con cháu, nó còn ẩn giấu cơ quan mở địa cung, chỉ là hình như cơ quan này đã bị phá hỏng”.
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng quay sang nhìn nhau một cái, vừa khó hiểu vừa chấn kinh.
“Sao lại như vậy?”
“Sợ rằng chỉ có đợi ông cụ tỉnh lại mới biết được”, Lý Dục Thần nói.
“A, cậu Lý, cậu nói, bố của tôi được cứu rồi ư?”, Tiêu Thập Nương vừa hưng phấn vừa kỳ vọng nhìn Lý Dục Thần.
“Bây giờ vẫn không dễ nói trước”, Lý Dục Thần nói: “Hồn của ông cụ rất có thể bị nhốt dưới lòng đất này. Nơi chôn cất tổ tông lâu năm cũng đúng là không tệ. Chỉ là, chuyện này xảy ra thế nào, rất đáng được làm rõ. Tôi hỏi bà, lúc bố của bà phát bệnh, có ai ở bên cạnh ông ta? Người đầu tiên phát hiện ra là ai?”
“Là chú ba của tôi”, không biết Tiêu Thập Nương nghĩ đến điều gì mà khẽ cau mày: “Hôm đó chú tôi gọi điện đến, nói bố tôi đột nhiên ngất xỉu, có thể là trúng gió. Lúc tôi gặp được bố, ông ấy đã ở trong bệnh viện, ngoại trừ lúc đó khí sắc khuôn mặt vẫn không kém lắm, thì những việc khác giống như hôm nay cậu nhìn thấy. Cậu Lý, cậu nói, chú của tôi, ông ấy…”
Lý Dục Thần nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi”.
“Cậu Lý, cậu đã nói hồn của bố tôi ở ngay dưới lòng đất, vậy có cách nào cứu ông ấy ra không?”
“Có”.
Tiêu Thập Nương nghe nói có cách, liền hưng phấn, trong mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn sang Lý Dục Thần.
“Ở đây có lẽ có thông đạo thông xuống lòng đất, nhưng cơ quan bị phá hỏng, thông đạo đã đóng. Bây giờ cách duy nhất, chính là đào cả khu mộ lên”.
“Việc này…”
Tiêu Thập Nương vừa nghe, ánh mắt tối lại.
Thế chẳng phải là đi lại con đường đã đàm phán với Hoàng Định Bang sao.
Tuy nhiên, bà ta thông minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Chẳng lẽ, Hoàng Định Bang muốn lấy mảnh đất này, chính là muốn đào địa cung nhà tôi?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Rất có thể”.
“Nhưng, Hoàng Định Bang làm sao biết ở đây có địa cung? Hơn nữa đào địa cung thì có thể có được cái gì? Trong địa cung có cái gì, ngay cả tôi cũng không biết”.
“Bà không biết, tự khắc có người khác biết. Bố của bà chắc chắn biết, ngoài ông ta ra, bà nghĩ xem, trong gia tộc của bà còn có ai biết không?”
“Chú ba…”, Tiêu Thập Nương hiểu ra rồi lại chấn kinh: “Chẳng lẽ là ông ấy…”
Lý Dục Thần không nói gì nữa.
Đây là chuyện của nhà họ Tiêu, anh không quản được.
Nhiệm vụ của anh là giúp Tiêu Dạ Bạch chữa bệnh.
Nhưng tình hình hiện tại có vẻ hơi phức tạp, đã vượt qua phạm vi chữa bệnh.
Anh không muốn bị kéo vào trong chuyện quá mức phức tạp này, duyên nghiệp vướng mắc, không phải chuyện tốt với người tu hành.
Gió trên núi hơi lạnh, thổi đến, Tiêu Thập Nương bất giác ôm cánh tay.
Từ giữa đôi lông mày của bà ta, Lý Dục Thần lại cảm thấy chút gì đó quen thuộc.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không? Tôi cứ cảm thấy bà hơi quen mắt, nhưng không nghĩ ra”, anh hỏi.
Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp, nói: “Đương nhiên quen rồi, hồi nhỏ cậu gọi tôi là chị, tôi gọi cậu là Tiểu Thần Thần đấy”.
Lý Dục Thần ngẩn người ở đó, khó hiểu “A?” một tiếng.
Tiêu Thập Nương nhìn dáng vẻ của anh, cũng phải mỉm cười, nói: “Ông nội của cậu tên là Lý Hữu Toàn phải không?”
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Bà biết ông nội tôi?”
Tiêu Thập Nương nói: “Đâu chỉ là quen biết, còn rất thân cơ. Khoảng gần hai mươi năm trước, lúc đó, nhà họ Tiêu chúng tôi đang trong lúc sa sút, bố mẹ tôi ở ngoại tỉnh khởi nghiệp, tôi ở quê nhà thành phố Tuyên, theo cách nói bây giờ, gọi là đứa trẻ bị bỏ lại ở nhà”.
“Đương nhiên lúc đó tôi cũng không còn nhỏ, mười mấy tuổi, lúc được nghỉ, nhớ bố mẹ, liền muốn đi thăm họ, kết quả trên đường bị kẻ buôn người lừa gạt, bị bán đến Nam Giang. Tôi liều mạng bỏ trốn, lại bị người ta đuổi theo, là ông nội cậu đã cứu tôi. Tôi còn sống ở nhà các cậu một thời gian đấy. Lúc đó, cậu còn chưa đến ba tuổi. Mọi người đều gọi cậu là Tiểu Thần Thần, cậu gọi tôi là chị, cậu quên hết rồi phải không?”
Khi Tiêu Thập Nương nói đến những việc này, khuôn mặt còn hiện lên vẻ hạnh phúc.