Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Nhã Lệ cũng cảm thấy Trương Băng đáng ghét, trong lòng cũng nghĩ xong một loạt lời lẽ, đanng định nói với Cao Tử Hạng, ít nhất có thể giữ lại đường sống cho hai thanh niên đó.

Nhưng bà ta còn chưa mở miệng, bỗng nghe thấy Cao Tử Hạng nói:

“Cậu Lý, xin lỗi, tôi đến muộn rồi!”

Ông cả nhà họ Cao, lại nói chuyện với người thanh niên này bằng giọng điệu tôn kính như vậy, hơn nữa còn khẽ khom lưng.

Quan Nhã Lệ trợn mắt há hốc miệng, có cảm giác hoang đường.

Bà ta nghĩ đến vừa nãy Lý Dục Thần gọi điện đi.

Cứ tưởng là tìm trợ thủ.

Nhưng ai có thể ngờ được, trợ thủ mà anh tìm đến lại là Cao Tử Hạng.

Rốt cuộc người này là ai?”

Cậu Lý… thủ đô…

Trong lòng Quan Nhã Lệ dâng lên làn sóng.

Có người còn chấn kinh hơn cả Quan Nhã Lệ, chính là Trương Băng.

Ông ta đờ đẫn nhìn cảnh này, sự cuồng nhiệt trong lòng dần trầm xuống, trầm đến đáy biển băng lạnh.

Lý Dục Thần cười nói: “Không muộn, đến đúng lúc lắm”.

Cao Tử Hạng chỉ vào Trương Băng ở bên cạnh nói: “Là ông ta ư?”

“Không dám chắc chắn, nhưng ít nhất ông ta cũng không thoát khỏi liên can, ông về hỏi là biết”, Lý Dục Thần nói.

Cao Tử Hạng gật đầu, khẽ khom lưng lần nữa, nói: “Cậu Lý, lần này cảm ơn cậu. Tôi lại nợ cậu một ân tình rồi”.

“Không có gì, tôi không lấy lãi, ông có thể từ từ trả”.

Lý Dục Thần nói xong, rồi nhìn thẳng ánh mắt Cao Tử Hạng, cười lớn ha ha.

Cười xong, Cao Tử Hạng quay đầu, ánh mắt băng lạnh, hạ lệnh: “Đưa đi cho tôi”.

Thuộc hạ của ông ta đi đến, lôi Trương Băng đi”.

“Ông chủ! Ông chủ!”, Trương Băng giãy dụa lần cuối: “Ông chủ, tôi đã theo ông nhiều năm, ông không thể đối xử với tôi như vậy…”

Bốp!

Vệ sĩ của Cao Tử Hạng vung tay tát mạnh một cái, sau đó dán băng dính vào miệng ông ta.

Trương Băng bị lôi đi.

Cao Tử Hạng nhìn phòng bao bừa bãi lộn xộn một cái, nói với Quan Nhã Lệ: “Tổng giám đốc Quan, thật ngại quá, phiền bà thu dọn chỗ này, hội sở tổn thất bao nhiêu, bà thông báo một tiếng, chúng tôi nhất định bồi thường như bà báo”.

Quan Nhã Lệ thấy kết thúc như vậy, cũng tốt hơn nhiều so với bà ta nghĩ, cười nói: “Chủ tịch Cao khách sáo rồi, chỗ này tôi sẽ xử lý tốt, ông yên tâm. Chuyện hôm nay, tôi sẽ không truyền ra ngoài nửa chữ”.

Cao Tử Hạng hài lòng gật đầu, nói: “Từ lâu đã nghe nói cô cả nhà họ Quan vừa xinh đẹp vừa tài năng, hôm nay gặp, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Rồi nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, nếu không có việc gì, không ngại đến hoa viên nhà họ Cao ngồi chơi chứ”.

Lý Dục Thần nói: “Không đâu, tôi còn có việc, hôm nay đã làm chậm trễ rồi. Lần sau nhất định đến quấy rầy”.

“Được, vậy tôi sẽ cung kính chờ đợi đón tiếp bất cứ lúc nào”.

Cao Tử Hạng vội đi về xử lý Trương Băng, lúc này là thời cơ tốt nhất để tìm hiểu ngọn nguồn, bắt được hung thủ. Nếu để lộ thông tin, hung thủ bỏ chạy thì rắc rối rồi.

Liền khách sáo mấy câu, rồi dẫn thuộc hạ ra về.

Lý Dục Thần và Mã Sơn định đưa vợ chồng dì Tình rời đi.

Quan Nhã Lệ đột nhiên nói: “Cậu Lý đến từ thủ đô, bà dì của tôi đã từng là khách quý của nhà họ Lý đệ nhất thế gia thủ đô, thường kể chuyện cũ ở thủ đô với tôi, khiến tôi vô cùng khao khát muốn đến. Vừa hay muốn thỉnh giáo cậu Lý. Cậu Lý, tôi muốn mời cậu uống chén trà, không biết cậu có chịu nể mặt không?”

Lý Dục Thần vốn vội quay về, nhưng nghe đến mấy chữ nhà họ Lý thủ đô, lập tức thay đổi chủ ý.

Bà chủ Quan này rõ ràng là liên tưởng đến cái gì, bất kể bà ta có mục đích gì, Lý Dục Thần đều phải ở lại.

Quan Nhã Lệ cho thuộc hạ thu dọn xử lý phòng bao bừa bộn ngổn ngang, khỏi cần nói, lại sắp xếp phòng và đồ ăn khác, bảo Mã Sơn đưa dì Tình và Hứa Quốc Lập đi nghỉ ngơi.

Hứa Quốc Lập bị đánh gãy chân, nhưng được Lý Dục Thần chữa trị đã có thể đi lại, chỉ là vết thương cũ khó hồi phục, vẫn hơi tập tễnh.

Việc này khiến Quan Nhã Lệ vô cùng kinh ngạc.

Những người không có kiến thức cũng biết, gãy xương nối lại, không đơn giản là phẫu thuật nữa.

Còn về vợ chồng Dương Tùng, từ sau khi Dương Tùng tát Ngô Tư Tư một cái, Ngô Tư Tư liền rất ngoan ngoãn.

Cho đến khi Cao Tử Hạng xuất hiện, cuối cùng Ngô Tư Tư hiểu đám nhà quê mà mình coi thường là nhân vật lớn thực sự. Bà ta không dám nói, chỉ dùng ánh mắt xúi giục chồng mình đi nịnh nọt Lý Dục Thần.

Dương Tùng đâu có mặt mũi đi nịnh nọt, lấy lý do con gái Thiển Thiển còn đang ở bệnh viện, chào một tiếng rồi đi mất.

Lý Dục Thần theo Quan Nhã Lệ đến căn phòng trên tầng hai uống trà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK