Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Lam Thanh cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Cao Tử Hạng cũng là người nhà bệnh nhân, hơn nữa anh ta còn là cậu cả nhà họ Cao, gia chủ tương lai nhà họ, địa vị được tôn sùng ở Tiền Đường, tìm ai khám bệnh cũng phải do anh ta tự quyết định.

Hồ Sư Ước liếc nhìn Lý Dục Thần, lại nhìn Cao Tử Hạng rồi nói: “Nếu người đã tới rồi, không ngại thì mời anh Lý qua khám chút, tình hình không thể tồi tệ hơn nữa rồi”.

Nghe thấy câu ‘Tình hình không thể tồi tệ hơn’, sắc mặt Cao Tử Hạng buồn bã gật đầu: “Được, vậy phiền anh Lý rồi”.

Lý Dục Thần cũng không từ chối, vốn dĩ đến để gặp Hồ Sư Ước, vừa đến người ta liền ra mặt mời anh chữa bệnh, chữa khỏi rồi thì chuyện của Hoàng Tinh cũng dễ nói.

Ngoài ra anh cũng có ấn tượng không tệ với Tôn Lam Thanh, nếu đã nhận ‘đồ đệ’ rẻ tiền này, đương nhiên phải giúp ông ta giữ lấy mặt mũi, chứng minh việc ông ta bái sư không phải hồ đồ nhất thời.

Vào phòng bệnh, Lý Dục Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.

Khí sắc người phụ nữ rất kém, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, không nhìn thấy chút sức sống.

Hồ Sư Ước không nói gì, hiển nhiên là đang cố ý kiểm tra xem Lý Dục Thần có thể dựa vào bắt mạch khám bệnh được hay không.

Nếu như ngay cả bệnh gì cũng không nói ra được, vậy đương nhiên không cần kê toa thuốc.

Tôn Lam Thanh há miệng muốn nói gì đó, chỉ thấy Hồ Sư Ước không nói một lời, nên cũng giữ im lặng.

Ông ta rất muốn giúp Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng biết lúc này mình mà nói chuyện, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối.

Bầu không khí trong phòng bệnh rất kỳ quái, một nhóm bảy tám người đều đang nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đứng trước giường, không ngồi xuống, cũng không đi bắt mạch cho người phụ nữ, chỉ liếc mắt rồi nói.

“Kinh mạch cản trở không thông, tín hiệu thần kinh không thể nào truyền đi, dẫn đến đại não không khống chế được cơ thịt”.

Tôn Lam Thanh mặt lộ vẻ vui mừng.

Hồ Sư Ước cũng liên tục gật đầu, nhưng ông ta không nói xen vào.

Lúc này, vẫn không thể xác định được y thuật của Lý Dục Thần.

Người hiểu một chút về y học thông thường khi nhìn thấy người bệnh như vậy cũng có thể đoán ra được vài phần.

Lẽ nào giả thì sao?

Nhưng khi Lục Dục Thần nói ra lời tiếp theo, sắc mặt Hồ Sư Ước liền thay đổi.

“Bệnh nhân ăn uống khó khăn, đã mấy ngày không ăn gì rồi đúng chứ? Cũng không uống nổi thuốc, chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng để duy trì, chữa bệnh cũng chỉ có châm cứu và xoa bóp. Nhưng trong đường ruột của cô ta có nhóm vi khuẩn sinh sôi bất thường, đang ăn mòn hệ thống thần kinh của cô ta. Y thuật của ông Hồ cao siêu, châm cứu có thể tuần hoàn đả thông kinh lạc của người bệnh, nhưng do trùng mạch của người bệnh hoàn toàn bị bế tắc, mỗi lần hành khí đến đây thì không thể nào tiếp tục”.

Lý Dục Thần dừng lại một chút, xoay người nhìn Hồ Sư Ước, cười nói: “Ông Hồ, tôi nói đúng chứ?”

Hồ Sư Ước mặt đầy kinh ngạc, hoảng hồn nói: “Bội phục, lão hủ thật là bội phục sát đất! Nhìn nghe hỏi sờ, chữ nhìn phía trước, danh y cổ như Biển Thước, Hoa Đà đều có thể nhìn là biết, vừa nhìn liền biết bệnh tình của người bệnh, tôi tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy. Chẳng trách ngay cả giáo sư Tôn cũng muốn bái cậu làm thầy!”

Tôn Lam Thanh nghe Hồ Sư Ước nói vậy, trên mặt có cảm giác vẻ vang.

Cao Tử Hạng vội vàng hỏi: “Cậu Lý, vậy cậu xem có thể cứu được vợ tôi không?”

Lý Dục Thần nhìn Cao Tử Hạng, hỏi: “Ông biết vợ ông bị bệnh gì không?”

Cao Tử Hạng nói: “Trước khi đến Khánh Đường, chúng tôi đều qua tất cả các bệnh viện lớn, nói đây là chứng nhiễm lạnh, cũng gọi là nguyên bệnh thần kinh vận động, là bệnh hiểm nghèo, chỉ có thể kéo dài, không thể chữa khỏi. Thật sự không còn cách nào mới phiền đến ông Hồ”.

“Xấu hổ quá, lần này tôi cũng bất lực với bệnh này”, Hồ Sư Ước thở dài.

Lý Dục Thần lại hỏi: “Nguyên nhân phát bệnh là gì? Có ai nói không?”

“Bác sĩ nói là do độc cá nóc gây nên”, Cao Tử Hạng vô cùng buồn bã nói: “Hôm đó chúng tôi đi ăn cá nóc, vợ tôi vốn dĩ không thích ăn, đều do tôi cứ bắt cô ấy thử”.

“Độc cá nóc?”, Lý Dục Thần không khỏi cười lạnh một tiếng.

Tôn Lam Thanh giải thích giúp: “Độc cá nóc có thể ngăn chặn thần kinh truyền đạo, đúng là có thể gây nên chứng nhiễm ạnh”.

“Vậy xin hỏi ông Cao, hôm đó ông có ăn cá nóc không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Có ăn”.

“Vậy tại sao ông không bị trúng độc?”

“Tôi, tôi cũng không biết tại sao”.

“Bởi vì vợ ông vốn không bị trúng độc, bà ấy không phải bị mắc chứng nhiễm lạnh gì!”

“Cái gì? Vậy, vậy cô ấy bị bệnh gì thế?”

Cao Tử Hạng, cả Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh đều kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.

“Bà ấy bị hạ trùng độc!”, Lý Dục Thần nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK