Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần gật đầu, cũng nghĩ là đúng.

Thông qua lời của Trữ Phượng Toàn và cách làm việc của ông ta, Lý Dục Thần rất có thiện cảm với đảo Cửu Long.

Vốn nghĩ chỉ là vùng đất ngoài pháp luật, hoang đảo trên biển, có thể nói rõ thì nói, không nói lý được thì anh cũng chẳng thèm phí lời, dùng võ lực giải quyết là xong. Không ngờ đến đây mới thấy họ còn coi trọng lý lẽ hơn rất nhiều gia tộc trên đất liền.

“Nhị đảo chủ đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.

Trữ Phượng Toàn nói: “Trên biển chúng tôi có mấy chiếc tài xảy ra xung đột với người Đông Doanh, anh hai tôi qua đó xử lý”.

“Xung đột như này còn cần đích thân nhị đảo chủ đi ư?”

“Vì chuyện liên quan đến một tổ chức bí mật của Đông Doanh, trên thuyền của đối phương lại có cao thủ ninja, cho nên anh hai tôi đích thân đi”.

Lý Dục Thần cứ cảm thấy không đúng, sao lại là ninja Đông Doanh?

Chị Mai bỗng nói: “Có khả năng người Đông Doanh và người phương Tây đến hôm nay là đồng bọn không? Mục đích là dụ dỗ nhị đảo chủ đi…”

Trữ Phượng Toàn ngẩn người: “Cô nói là, họ muốn cướp ngục ư? Không thể nào, tuy nhà tù trên đảo Cửu Long không phải tường đồng vách sắt, nhưng muốn cứu người ra cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa bốn mặt ở đây đều là biển, cảng khẩu và bến tàu đều ở trong tay chúng tôi, họ chạy thế nào được?”

Chị Mai nói: “Chưa chắc là cướp ngục, có lẽ họ nghĩ nhị đảo chủ không có mặt, thì sẽ dễ đàm phán hơn. Hoặc là…”

Bà ta còn chưa nói xong, đã có người vội xông vào, nhìn thấy người lạ, liền nuốt xuống lời định nói ra, chỉ há hốc miệng.

Trữ Phượng Toàn hỏi: “Có chuyện gì hoảng hốt như vậy, nói đi”.

“Nhị… nhị đảo chủ bị thương rồi”.

“Cái gì?”, Trữ Phượng Toàn kinh ngạc, bỗng đứng bật dậy: “Ở đâu, mau đưa tôi đi”.

Rồi chắp tay với Lý Dục Thần: “Xin lỗi hai vị, xin mời ngồi đợi một lát”.

Lý Dục Thần nói: “Tôi đi cùng ông”.

Trữ Phượng Toàn từng chứng kiến y thuật thần kỳ của Lý Dục Thần trên đại hội võ lâm, mừng rỡ nói: “Được”.

Mấy người vội vã rời đi ra khỏi tòa nhà.

Dưới tầng đã chuẩn bị xe, chở họ đến bệnh viện khu khai thác.

Trong phòng phẫu thuật, Lý Dục Thần nhìn thấy Kỷ Nghiễm Lai toàn thân đầy máu vừa được đẩy vào.

“Anh hai! Là ai đã đánh thương anh thành thế này?”, Trữ Phượng Toàn vừa kinh hãi vừa tức giận.

“Không phải con người…”, Kỷ Nghiễm Lai yếu ớt nói: “Là… yêu quái biển!”

Kỷ Nghiễm Lai bị thương toàn thân, bên ngoài da không chỗ nào lành lặn, bác sĩ muốn cầm máu xử lý vết thương, cũng vô cùng khó khăn. Rắc rối hơn là, ông ta còn nội thương nghiêm trọng. Không những nội tạng hư vỡ chảy máu, xương cốt gãy lìa, mà còn có yêu khí chui vào cơ thể, tổn thương đến kinh mạch, chân khí tiêu hao hết, không có sức chống chọi.

Kỷ Nghiễm Lai là võ đạo tông sư, trong lòng biết rõ thương tích của mình, người bình thường không thể cứu được. Vì vậy bất chấp bác sĩ phản đối, kéo Trữ Phượng Toàn nói:

“Chú ba, tôi không qua được cửa ải lần này rồi, chú nghe tôi nói, lập tức đóng tất cả bến cảng và bến tàu đảo Cửu Long, nhất định phải nghĩ cách diệt trừ yêu quái biển đó, nêu không đảo Cửu Long mãi mãi không có ngày yên bình…”

“Anh hai, anh đừng nói nữa, chữa trị quan trọng hơn”.

“Tôi bị thương quá nặng, không chữa được…”

“Không đâu, nhất định cứu được, cùng lắm đi mời anh cả xuất quan!”

“Không, không được. Lần này anh cả bế quan vô cùng quan trọng, có thể đánh thắng Bando Shuichi hay không, phải xem vào lần này, tuyệt đối đứng đi quấy rầy anh ấy”.

Trữ Phượng Toàn rơi nước mắt gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Dục Thần, liền lộ vẻ mừng rõ: “Anh hai, không cần đi mời anh cả nữa, cậu Lý đã đến đây, cậu ta nhất định có thể chữa khỏi cho anh”.

“Cậu… Lý?”, trong ánh mắt xám xịt của Kỷ Nghiễm Lai hiện ra vẻ mơ hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK