Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần đi vào trong chướng khí, xung quanh anh hình thành một không gian rộng hai mét vuông, dường như có một màn bảo vệ, chướng khí không xâm nhập.

Bên ngoài màn bảo vệ, chướng khí dày đặc, tầm nhìn không đến năm mét, hơn nữa vô cùng mơ hồ.

Lý Dục Thần đi mấy bước, khẽ vung tay, nhưng thấy chướng khí tách sang hai bên, xuất hiện một con đường dài hẹp vào núi.

Trăm hoa bên đường nở rộ, bướm ong bay múa giống như mùa xuân.

Không khí tươi mới tràn vào.

Mộc Niên Phong cảm thấy rất thần kỳ. Ông ta đã từng cùng đại hộ pháp đến đây, cũng vào Bách Hoa Cốc từ chỗ này, nhưng sau khi vào, vẫn luôn phải đi trong sương dày, dựa vào pháp khí của đại hộ pháp không ngừng đuổi sương dày, sau đó gặp phụ nữ của Bách Hoa Cốc, thì đại chiến một trận trong sương mù, tổn thất không ít đệ tử, cuối cùng trở về tay không.

Nhưng Lý Dục Thần chỉ vung nhẹ tay, thì đã phá được chướng khí này.

Thì ra bên trong Bách Hoa Cốc thực sự có trăm hoa đua nở, bốn mùa như mùa xuân!

Đúng lúc này, một tiếng tiêu kỳ lạ vang lên, âm thanh không lớn, nhưng hơi nhức tai.

Sau đó, bốn phía vang lên tiếng sột soạt.

Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn, liền tê dại da đầu.

Trong các bụi hoa bốn phương tám hướng đột nhiên có rất nhiều rắn côn trùng bò ra.

Sau đó, thì nghe thấy giọng nói của một cô gái: “Các người là ai, to gan dám xông vào Bách Hoa Cốc?”

Nghiêm Cẩn nhìn về hướng giọng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo xanh bích đứng trong bụi hoa. Điểm chút xanh trong cả vườn hoa, vô cùng nổi bật.

Lý Dục Thần nói: “Cô gái đó của các cô, đã được giải huyệt vị chưa?”

Cô gái áo xanh ngẩn người, bỗng hiểu ra nói: “Thì ra chính anh đã điểm huyệt Hồng Lăng sư muội, anh còn dám đến đây?”

Lý Dục Thần cười nói: “Tôi không đến giúp cô ta giải huyệt, qua một ngày rưỡi nữa, cô ta sẽ bị tắc nghẽn kinh mạch, sẽ thành tàn phế”.

“Anh!”, cô gái áo xanh cắn môi: “Anh thực sự đến giúp cô ấy giải huyệt?”

Lý Dục Thần nói: “Nếu cô không tin, thì tôi đi đây”.

“Đợi, đợi đã!”

Cô gái áo xanh giơ tay ngăn cản.

Sau đó thổi tiêu trúc.

Rắn và sâu trùng lại soạt soạt bò về bụi hoa, một lúc là biến mất.

“Các người đi theo tôi”.

Cô gái áo xanh đi trước dẫn đường, Lý Dục Thần đi theo cô ta, đi vào trong vườn bách hoa.

Khi đi qua vườn hoa, Lý Dục Thần âm thầm gật đầu.

Nơi này trông như một vườn hoa, thực chất được trồng vô cùng có dụng ý, vị trí của mỗi một loại hoa, mỗi một gốc cây, đều là pháp trận kỳ môn.

Đi một lúc thì nghe thấy tiếng nước chảy.

Nhưng trước mặt vẫn là một biển hoa, đâu có dòng sông nào?

Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong đang cảm thấy kỳ lạ, bỗng thấy cô gái áo xanh đưa tay vuốt nhẹ lên một bụi hoa.

Phía trước bảy sắc phân dòng, đột nhiên biển hoa biến mất, xuất hiện một con suối nhỏ và một cây cầu đá bắc qua suối. Trong suối nước chảy róc rách, cây cổ hai bên cao chọc trời, cảnh tượng hoàn toàn là một thế giới khác so với vừa nãy.

Có một cô gái áo đen đứng bên đầu cầu đá, nhìn thấy cô gái áo xanh nói: “Bích La sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”

Cô gái áo xanh chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Đây chính là người đã điểm huyệt Hồng Lăng sư muội”.

“Cái gì?”, cô gái áo đen vừa nghe, vẻ mặt lập tức như trùm sương giá, sát ý lóe lên trong mắt: “Để muội xử lý anh ta!”

“Huyền Nguyệt!”, cô gái áo xanh vội vàng ngăn cản: “Sư muội đừng vội, anh ta nói đến giúp Hồng Lăng giải huyệt”.

“Giải huyệt?”, cô gái áo đen như không tin: “Anh ta tốt bụng thế sao?”

Cô gái áo xanh nói: “Mặc kệ anh ta có lòng tốt hay không, bà bà còn chẳng giải được huyệt cho Hồng Lăng, thì để anh ta thử xem”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK