Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên dưới, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

Mọi người đều biết Lâm Lai Phong là một trong những người mà ông cụ Lâm tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là ứng cử viên nặng ký cho vị trí người đứng đầu gia tộc họ Lâm.

Thậm chí còn có tin đồn rằng ông cụ muốn truyền lại vị trí gia chủ cho Lâm Lai Phong.

Hơn nữa ông ta còn có một đứa con trai thiên tài ở Đông Doanh, được cả gia tộc gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ kế thừa gia nghiệp.

Ông ta cấu kết với người ngoài, làm thế vì mục đích gì?

Lâm Lai Phong ngồi ở hàng đầu tiên, ông ta vẫn còn ôm trong lòng một tia hy vọng, nhưng khi nghe thấy những lời từ chối nghiêm khắc của Lâm Thiền Minh cùng với yêu cầu thi hành gia pháp, cuối cùng ông ta cũng sợ hãi quỳ rạp xuống.

“Chú, cháu sai rồi, cháu nhận tội. Nhưng cháu thật sự không cấu kết với người ngoài, càng không nghĩ đến việc sẽ muốn lấy mạng chú!”

Lâm Thượng Nghĩa trầm giọng nói: “Nếu đã biết lỗi của mình, vậy trước mặt mọi người ở đây, trước mặt liệt tổ liệt tông, cháu hãy nói xem cháu đã sai ở đâu”.

“Vâng”.

Lâm Lai Phong quỳ trước bài vị tổ tiên kể lại việc mình đã bị người nhà họ Triệu che mắt, lấy lý do xem bói đoán mệnh để lừa lấy ngày sinh tháng đẻ của ông cụ, rồi lại dẫn vu sư đến nhà xem phong thủy, và cuối cùng khiến ông cụ bị trúng tà thuật suýt chút nữa thì mất mạng.

Ông ta không hề giấu giếm, bởi vì ông ta biết căn bản mình sẽ chẳng thể giấu được, chi bằng thành thật nói ra, thái độ thành khẩn, có lẽ có thể chiếm được một chút cảm thông.

Bốp! Bốp!

Bỗng có tiếng tát bôm bốp vang lên trong sảnh từ đường.

Đó chính là tiếng Lâm Lai Phong đang tự đánh mình.

“Đủ rồi!”. Lâm Thượng Nghĩa ngăn lại: “Đang ở trước mặt tổ tông, đừng có mà diễn trò nữa. Thiền Minh, chiếu theo gia quy, chúng ta nên xử trí như thế nào đây?”

Lâm Thiền Minh nói: “Theo quy định của nhà họ Lâm, những người phản bội gia tộc đều sẽ bị dìm xuống sông tới chết!”

Lâm Lai Phong sợ đến mức cơ thể mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

“Chú, nể mặt bố cháu, xin hãy tha thứ cho cháu!”

Nhiều người ở phía dưới cũng bắt đầu cầu xin cho Lâm Lai Phong.

“Chú ơi, chuyện này không thể trách Lai Phong hoàn toàn, đều là do nhà họ Triệu giở trò quỷ quyệt”.

“Đúng đó, Lai Phong đã mắc mưu của nhà họ Triệu, lần này hãy tha thứ cho cậu ấy đi”.

Ông cụ lại làm như không nghe thấy gì, dáng vẻ mệt mỏi, ông ta khẽ nhắm mắt lại.

Lâm Thu Thanh cau mày, với tư cách là người đứng đầu gia tộc, địa vị của ông ta chỉ đứng sau ông cụ trong gia tộc họ Lâm, vì vậy lời nói của ông ta rất quan trọng vào lúc này.

Nhưng ông ta lại có vẻ không thể nhìn thấu tâm tư của bố mình.

Rốt cuộc là muốn Lâm Lai Phong chết hay là tha cho đối phương một mạng?

Nếu như muốn Lâm Lai Phong chết, không cần phải khiến chuyện trở nên phức tạp như vậy, chỉ cần để Lâm Thiền Minh lập tức thi hành gia pháp là được.

Nhưng nếu muốn thả đối phương đi thì cũng không nên tuyên bố cho mọi người ngay trước từ đường tổ tông, chờ mọi người cầu xin thay ông ta.

Lúc này, ông cụ mở mắt ra, nhìn Lý Dục Thần ở bên cạnh hỏi:

“Dục Thần, cậu cảm thấy tôi nên làm gì đây?”

Bất chợt, Lâm Thu Thanh hiểu ra, những gì ông cụ làm hôm nay hoàn toàn là vì Lý Dục Thần.

Làm thế này là để cho Lý Dục Thần có cơ hội thu phục lòng người, từ đó anh có thể danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ Lâm mà không ai có thể nói lời nào.

Có hôn ước mười tám năm trong tay, lại có công cứu mạng ông cụ, từ đó có thể làm bẽ mặt chị cả nhà họ Lâm.

Giờ đây, tính mạng của anh cả nhà họ Lâm cũng chỉ định đoạt bằng một câu nói của Lý Dục Thần.

Chỉ cần anh nói một lời, hãy thả Lâm Lai Phong đi, từ giờ trở đi, trên dưới nhà họ Lâm không ai có thể nói nửa chữ “không” đối với anh..

Vừa có uy lại có đức!

Cách này của ông cụ thực sự cao minh.

Nhưng tại sao Lâm Thu Thanh lại cảm thấy đây không giống như chọn con rể, mà đang giống chọn người thừa kế hơn?

Mọi người đều dồn ánh mắt nhìn Lý Dục Thần.

Mặc dù hầu hết đều không hiểu tại sao ông cụ lại hỏi ý kiến ​​​​của Lý Dục Thần, nhưng họ đều có thể thấy được việc ông cụ Lâm rất coi trọng anh.

Và những lời tiếp theo của anh có thể quyết định sự sống hay cái chết của Lâm Lai Phong.

Trong gia tộc họ Lâm, địa vị của Lâm Lai Phong có thể xếp vào hàng thứ ba, tức là người đứng thứ ba trong dòng họ Lâm, nhưng bây giờ vận mệnh của ông ta lại nằm trong tay một thanh niên ngoài tộc, điều này khó tránh khỏi có chút kỳ lạ.

Nhưng lúc này, không ai dám chất vấn điều gì.

Trong ánh mắt của Lâm Lai Phong hiện lên một vẻ van xin, nhưng ông ta không dám nhìn thẳng vào Lý Dục Thần.

Ngay cả Lâm Lai Nghi cũng hơi căng thẳng, cơ thể bà ta không ngừng run lên cầm cập.

Bà ta không bao giờ ngờ được rằng, cuối cùng mạng sống của em trai mình lại rơi vào tay Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần rất bình tĩnh.

Khi ở trong phòng nghỉ bên cạnh, anh đã hứa với ông cụ rằng chỉ cần Lâm Lai Phong và con trai ông ta không chủ động khiêu khích, gây sự với anh, anh sẽ bỏ qua cho họ.

Lúc này, đương nhiên anh sẽ không giậu đổ bìm leo mà đoạt lấy mạng ông ta.

Nhưng đệ tử Thiên Đô chỉ hành động theo trái tim, ngay cả khi anh biết được ý định của ông cụ Lâm, anh cũng sẽ không chủ động lấy lòng người trong gia tộc họ Lâm.

“Đây là chuyện của nhà họ Lâm, không liên quan đến cháu, ông thích xử thế nào thì xử”.

“Không liên quan gì đến cậu?”, Lâm Thượng Nghĩa nở nụ cười hờ hững nhìn anh rồi nói: “Cậu không phải người nhà họ Lâm sao? Hay là, cậu không muốn làm người nhà họ Lâm?” Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK