Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đường quyền xé gió va chạm với nhau.

Tiếng răng rắc vang lên trong không gian.

Ám kình!

Lâm Vân kinh hãi.

Ông hai Lâm Thiền Minh đã từng thị phạm cho cậu ta thấy ám kình.

Nguồn năng lượng bùng nổ vô cùng bá đạo.

Cậu đã tận mắt chứng kiến ​​Lâm Thiền Minh chỉ nhẹ nhàng dùng tay ấn xuống mặt bàn mà chiếc bàn gỗ dày ba tấc đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, từ mặt bàn đến chân bàn không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Đánh giá nguồn năng lượng trước mặt thì cậu ta thấy công lực của Triệu Sơn cũng không kém gì ông hai.

Trong nháy mắt thì nắm đấm của Triệu Sơn đã đến trước mặt Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đưa tay ra chộp lấy nắm đấm của ông ta.

Triệu Sơn giật mình, chưởng lực của thanh niên đối diện phải mạnh đến cỡ nào thì mới có thể bắt được một quyền của ông ta chứ?

Ông ta còn chưa kịp thu hồi quyền cước thì đã thấy Lý Dục Thần nhẹ nhàng truyền vào nắm tay của ông ta một nguồn năng lượng cổ quái.

Thân thể của Triệu Sơn vặn vẹo, ngay sau đó có một nguồn năng lượng cường đại đã bắt ông ta phải lui về phía sau mấy bước.

Triệu Sơn lùi bước cho đến khi đụng phải thuộc hạ của mình thì mới buộc phải vận lực để dừng lại.

Lần này, cho dù ông ta có thể ngừng lại nhưng cơ thể cũng đã bị nội thương, khóe miệng chảy ra một vết máu.

"Lên hết đi!"

Triệu Sơn quát lớn, sau đó hơn 20 thành viên của Bạch Hổ đường đều xông lên.

Cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng giao Triệu Thần Dương lại cho Lâm Vân rồi xông về phía trước.

Trong mắt Lâm Vân, chuyển động của Lý Dục Thần đã hóa thành hư ảnh bởi tốc độ cực nhanh mà cậu ta chưa từng được nhìn thấy trước đây.

Tất cả các thành viên của Bạch Hổ đường vừa xông lên, chỉ cần bị anh chạm phải thì đều ngã xuống hoặc bay ra ngoài.

Nội tâm Lâm Vân vô cùng chấn động.

Lúc nãy là một chấp mười, bây giờ là một chấp mấy chục!

Hơn nữa, bên cạnh những cao thủ của Bạch Hổ đường thì vị đường chủ Bạch Hổ đường kia còn có bản lĩnh không thua kém gì ông hai.

Anh rể là loại quái vật gì vậy! Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả thành viên Bạch Hổ đường nhà họ Triệu, bao gồm đường chủ Triệu Sơn, đều đã ngã xuống đất.

Lý Dục Thần đứng đó, phủi nhẹ quần áo.

"Cậu…"

Trong ánh mắt Triệu Sơn tràn ngập sợ hãi, lại rất không cam lòng.

Vì Bạch Hổ đường, ông ta đã ẩn nhẫn suốt mười mấy năm.

Trong mười mấy năm qua, bên ngoài không một ai biết có một nhân vật như Triệu Sơn tồn tại.

Ngay cả trong nhà họ Triệu cũng có rất nhiều người không biết ông ta.

Vốn dĩ ông ta còn định gây dựng Bạch Hổ đường trong âm thầm, sau đó sẽ tìm cơ hội tạo tiếng vang.

Thế mà bây giờ Bạch Hổ đường do ông ta một tay gầy dựng cũng đã không còn nữa.

Tương lai cùng chí lớn của ông ta cũng đã bị phá hủy cùng với nó.

Làm sao ông ta có thể không căm hận cho được!

"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?"

"Tôi họ Lý".

"Hóa ra cậu chính là Lý đạo trưởng mà nhà họ Lâm đã mời về".

Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên, không biết mình đã biến thành đạo trưởng từ khi nào?

Ở trên Côn Lôn có nhiều tiên tông nhưng không giống như các môn phái trong đạo giáo.

Chỗ của anh là Vạn Tiên tông ở Thiên Đô phong, được thiên hạ công nhận là tiên môn đứng đầu.

Bất luận là kẻ tu võ đạo, phù chú, luyện đan hay kiếm tiên, sau khi đạt được thành tựu tông sư thì đều muốn lên Thiên Đô.

Chỉ khi lên được Thiên Đô phong, tiến vào Vạn Tiên trận thì mới có thể được xem là tiên nhân chân chính.

Khi đệ tử Thiên Đô xuống núi thì đồng đạo đều sẽ gọi là tiên trưởng chứ không phải đạo trưởng.

Danh xưng chỉ khác nhau một chữ nhưng địa vị thì cách xa ngàn dặm.

Lý Dục Thần nhìn Triệu Sơn nói: "Võ công của ông mặc dù không cao nhưng đã nhập võ đạo thì đường đường cũng là một võ giả, sao lại đi canh cửa cho ác vu ma đạo?”

Triệu Sơn vốn đang bị thương, nghe vậy thì càng hộc máu dữ dội.

Võ công mặc dù không cao sao?

"Cậu... cậu...", ông ta chỉ vào Lý Dục Thần, tức giận đến mức không nói nên lời.

“Ngô đại sư kia đang ở đâu?”, Lý Dục Thần quay đầu hỏi Triệu Thần Dương.

Triệu Thần Dương run giọng nói: "Ngô... Ngô..."

Đột nhiên, trên mặt hắn ta lại lộ ra vẻ mừng rỡ, hét lên: "Ngô đại sư, bố, mau cứu con!"

Chỉ nghe có người nói: "Là kẻ nào đang tìm lão phu?"

Lời nói vừa dứt thì đã có một đoàn người từ tây viện đi tới.

Người đi đầu chính là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Tứ Hải.

Kẻ đi theo bên cạnh Triệu Tứ Hải chính là Ngô Hiền.

Lý Dục Thần vừa nhìn thấy Ngô Hiền đến thì liền cau mày.

Vẻ ngoài của kẻ này trông có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng thần thức của anh có thể cảm nhận được trên người của ông ta bộc phát ra khí tức hung ác nham hiểm.

Đây chính là đặc điểm thường thấy trên người những kẻ tu luyện tà thuật.

Cũng giống như thuật sĩ Nam Dương Lại Sĩ Công mà anh đã từng gặp ở chỗ của Phùng Thiên Minh lúc trước, ông ta cũng bộc phát ra loại khí tức tương tự.

Nhưng khí tức hung ác nham hiểm của Lại Sĩ Công là thứ mà ngay cả những người bình thường cũng có thể cảm nhận được, khiến cho ai cũng biết ông ta tu tà môn.

Mà Ngô Hiền thì khác, đầu bạc áo dài, thẳng tắp tráng kiện, có thể khiến cho người đối diện bị lầm tưởng với một thế ngoại cao nhân, khó trách người nhà họ Triệu lại tôn xưng ông ta là "đại sư".

"Cậu chính là Lý đạo trưởng sao?"

Ngô Hiền nhìn Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK