Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị Mai hỏi: "Ông muốn cược như thế nào?"

Ông năm Lôi nói: "Chơi bài poker đi, cách chơi thì tùy bà chọn".

Chị Mai liếc bài poker nhìn trên bàn, hừ lạnh, nói: "Tôi không thể tin vào bài của ông".

Ông năm Lôi nói: "Tôi còn chưa hèn hạ đến mức động tay chân lên bài poker, bà có thể kiểm tra bài".

Vừa nói, ông ta vừa cầm một bộ bài poker, sau khi mở ra thì nhẹ nhàng hất lên, các lá bài trượt đến trước mặt chị Mai, được xếp ngay ngắn trên bàn.

Chị Mai đang định đi kiểm tra bài thì đột nhiên nghe thấy Lý Dục Thần nói: "Quá phiền phức".

Chị Mai quay sang, nhìn Lý Dục Thần.

Ông Năm Lôi cũng nhìn anh, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn mà nói: "A Mai, bà cũng biết quy tắc, khi hai người chúng ta đánh cược, không nên để người thứ ba tham gia, phải không?"

Lý Dục Thần đi đến trước mặt ông ta, hỏi: "Vậy nếu tôi tham gia thì sao?"

Ông Năm Lôi nói: "Vậy thì sẽ phá vỡ quy tắc, cậu sẽ bị chặt tay."

"Còn phải móc mắt đúng không?", Lý Dục Thần hỏi.

Ông Năm Lôi hừ lạnh một tiếng: "Nếu cậu đã hiểu rõ, vậy còn nói nhảm làm gì? Tránh sang một bên!"

"Đúng vậy, tôi vừa mới móc mắt của hai tên theo dõi", Lý Dục Thần cười nói.

Trong lòng ông Năm Lôi giật mình: "Cậu nói cái gì?"

Lý Dục Thần nói: "Tôi nói, vừa rồi có hai người nhìn thấy thứ không nên thấy, bị tôi móc mắt. Bọn họ nói, đại ca của bọn họ là ông Năm, không biết có phải là ông hay không?"

"Không, không phải", không biết tại sao, trong lòng ông Năm Lôi có chút sợ hãi: "Làm sao, làm sao có thể? Bọn họ nhất định là đang nói về người khác".

Lý Dục Thần cười một tiếng: "Cái đó không quan trọng".

Ông Năm Lôi hơi mờ mịt, không rõ Lý Dục Thần có ý gì, nếu không quan trọng thì còn nói làm gì?

Khi ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần giơ tay lên, duỗi ra hai ngón tay về phía đôi mắt của mình, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ.

"Cậu, cậu muốn làm gì?"

Tiếng nói của ông ta vừa dứt, thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.

Ông ta vẫn có thể nhìn thấy phía trước, nhưng tầm nhìn trở nên hơi kỳ lạ, việc điều chỉnh tiêu cự hình như cũng xảy ra vấn đề, xuất hiện bóng chồng.

Ông ta đảo mắt theo bản năng, sau đó nhìn thấy nhãn cầu của chính mình.

Nói chính xác thì là mắt trái nhìn thấy mắt phải, mắt phải nhìn thấy mắt trái.

Hai con ngươi vậy mà đều đã rời khỏi hốc mắt, lơ lửng trước mặt ông ta.

"A".

Ông Năm Lôi kêu thảm.

Tiếng kêu thảm thiết của ông Năm Lôi đã thu hút thủ hạ của ông ta.

Hai tên đàn ông cường tráng xông vào: "Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ma quỷ! Ma quỷ!", ông Năm Lôi hét lên: "Giết bọn họ!"

Hai người đi vào cũng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, đôi mắt của ông Năm Lôi thoát khỏi cơ thể đang lơ lửng bên ngoài, sửng sốt trong chốc lát, nhưng vẫn cầm dao lao về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng giơ tay còn lại lên, hai người nổ tung, bùm bùm, biến thành hai luồng sương máu.

Đôi mắt đã rời khỏi cơ thể của ông Năm Lôi chứng kiến rõ ràng cảnh tượng này.

Ông ta cực kỳ sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Lý Dục Thần nói: "Bây giờ chúng tôi hỏi, ông trả lời. Trả lời sai một câu, thì cho nổ một con mắt. Nếu hai con mắt đều bị mất, thì đổi cái khác, chẳng hạn như trứng".


Lời của Lý Dục Thần như một bóng ma lọt vào tai ông Năm Lôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK