Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần tỏ vẻ mặt nghiêm túc, ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm, trên người tỏa ra tiên uy lẫm liệt sau lôi kiếp.

Lúc này, anh chính là tiên nhân.

“Người vô tội không thể chết oan. Các ông mượn danh chính đạo, làm việc lạm sát, hôm nay tôi cũng mượn danh thiên đạo, giết đám đạo giả các người!”

Trương Tích Khôn sợ giật mình, vội nói: “Thượng tiên, có thể nể mặt tôi, à không, nể mặt tổ sư gia, tha cho họ một mạng không? Tôi biết con người Mao Khuê Sinh, ông ta ghét cái ác như kẻ thù, trong lòng không hề có tà niệm, chỉ là cố chấp bảo thủ. Đệ tử không nên người là lỗi của sư phụ. Chuyện hôm nay, đều vì tôi không biết dạy đồ đệ, thượng tiên muốn trách phạt, thì phạt tôi đi”.

Mao Khuê Sinh quỳ dưới đất, khóc lóc nói: “Sư tôn, là đệ tử có lỗi! Sư tôn không cần cầu xin cho đệ tử, lỗi của đệ tử, đệ tử cam tâm tình nguyện chịu phạt, nếu sư tôn vì đệ tử mà bị phạt, đệ tử chết cũng không thể nhắm mắt!”

Đám người Trần Thọ Đình cũng dập đầu: “Thượng tiên, chúng tôi cam nguyện cùng chịu phạt với Mao sư đệ!”

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn họ: “Nhường đi nhường lại, tưởng là ăn tiệc hả? Thực sư coi trong lòng tiên nhân không biết giận?”

Nói xong, dậm chân một cái.

Ầm một tiếng.

Cả Thiên Tinh Quan sập xuống.

Khói bụi nổi lên che lấp bầu trời.

Ba sân viện trước sau, Thiên Tinh Quan có diện tích ba đến năm mẫu, ba mươi mấy gian phòng, đều sập đổ, không có cái nào lành lặn.

Chỉ còn lại tượng thần của thái thượng lão quân được thờ trong đại điện và tượng tổ sư Trương Đạo Lăng Chính Nhất, còn dựng đứng ở đó.

Còn có một đám người ngã xuống cùng với Thiên Tinh Quan sập đổ.

Hôm nay những người tham gia vào huyết án nhà họ Lâm, ngoại trừ Trương Đạo Viễn, những người khác, kể cả Mao Khuê Sinh, cũng góp một chân trong đó, thân xác sụp đổ, linh hồn tiêu tan, ngay cả bã cũng không còn.

Tiên nhân nổi giận, vô cùng khủng bố!

Khi khói bụi lắng xuống, Trương Tích Khôn nhìn một nam một bắc, tượng thần thái thượng lão quân và sư tổ Chính Nhất mất đi mái che mà ngẩn người.

Mao Khuê Sinh đã chết, ông ta cũng không nuối tiếc thay đệ tử này, mỗi người có số phận riêng, không thể cưỡng cầu.

Lý Dục Thần dậm một chân đánh sập Thiên Tinh Quan, chính là nói với ông ta, Thiên Tinh Quan không phải vĩnh hằng, phủ Thiên Sư cũng không phải là vĩnh hằng.

Nếu làm việc bất chính, không bớt ngạo mạn, thì sẽ có một ngày, phủ Thiên Sư cũng sẽ sập đổ.

Lý Dục Thần dậm chân, giữ lại tượng thần thái thượng đạo tổ và tổ sư Chính Nhất, là nói với ông ta, miếu sẽ sập, còn đạo sẽ không sập, mạch Chính Nhất sẽ không sập đổ.

Trương Tích Khôn cúi người run run nói: “Đa tạ thượng tiên chỉ ra sai lầm!”

Lý Dục Thần biết Trương Tích Khôn đã hiểu, liền gật đầu với ông ta, sau đó nhìn sang Trương Đạo Viễn còn ngây ra như khúc gỗ, nói: “Biết tại sao ông còn sống không?”

Trương Đạo Viễn hoàn hồn lại từ kinh ngạc: “Những người này là do bần đạo gọi đến, theo lý thì bần đạo đáng chết hơn bọn họ, không biết tại sao thượng tiên…?”

Lý Dục Thần nói: “Còn nhớ lúc trước tôi đến xin chu sa giấy bùa, sau khi tôi đi, ông ở trong viện đốt hương cầu nguyện không?”

Trương Đạo Viễn bỗng nhớ ra, hôm đó Phùng Thiên Minh cùng Lý Dục Thần đến xin chu sa giấy bùa, sau khi họ đi, mặt đất Thiên Tinh Quan nổi sấm sét, kiếm khí bay lên trời.

Lúc đó ông ta nghĩ là có tiên giá qua đường, mới đốt hương cầu nguyện.

Bây giờ mới hiểu gia, tiên giá đó, chính la cậu Lý trước mặt!

“Những lời cầu nguyện của ông hôm đó, tôi đã nghe thấy hết, ông không cầu phúc thọ cho bản thân, mà cầu xin thiên hạ thái bình, đạo môn tồn tại mãi mãi. Chỉ dựa vào điều này, tôi giữ cho ông một mạng. Trong lòng ông thiện niệm thắng ngạo mạn, khiến chuyện hôm nay không trở nên tồi tệ hơn. Cho nên tôi không giết ông”.

“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Thiên Tinh Quan là đạo trường của ông, hôm nay cũng bị hủy vì ông. Ông xây dựng lại đi. Bắt đầu từ hôm nay, không được tuyển công nhân, không được kêu gọi quyên góp, mỗi viên gạch đá, đều dựa vào bản thân ông. Lúc nào xây dựng xong Thiên Tinh Quan, coi như ông đền tội xong”.

“Trương Thiên sư, tôi phạt ông ta như vậy, ông có công nhận không?”

“Rất tốt!”, Trương Tích Khôn đáp nói.

Lý Dục Thần gật đầu, giơ tay, trong tay có thêm một thanh kiếm gỗ đào.

“Đây là kiếm Thiên Sư, tôi ngẫu nhiên gặp Lâm Tiêu, ông ta bị Âm Long giết, trước khi chết đã nhờ tôi trả thanh kiếm này cho phủ Thiên Sư. Vốn dĩ hôm nay tôi muốn trả cho ông, nhưng vừa nãy ông cũng nói, chuyện hôm nay, là do ông không biết dạy đồ đệ, cũng phải gánh trách nhiệm. Cho nên”.

Anh quẳng lên, kiếm Thiên Sư bay ra, rơi đến trước mặt tượng thần thiên sư, cả thanh kiếm đâm xuống lòng đất, chỉ còn lại một đoạn chuôi lộ ra trên mặt đất.

“Bây giờ tôi phải đi đuổi theo yêu nhân lưng gù đó, đợi tôi quay về, lại lấy kiếm ra trả ông. Thanh kiếm này ở lại trước tổ sư gia của ông, cũng không coi là tôi sỉ nhục môn phái của ông”.

Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, đưa theo Lâm Thượng Nghĩa, bay lên trời.

Nhìn về hướng Lý Dục Thần biến mất, Trương Tích Khôn khen ngợi một tiếng: “Đúng là tiên nhân!”

Trương Đạo Viễn ngây ngốc nhìn, nhớ lại từng coi thường Lý Dục Thần, coi anh là kẻ bàng môn tà đạo, trong lòng hổ thẹn.

Âm thầm thề, nhất định phải thay đổi thói quen ngạo mạn của người tu hành, làm đạo sĩ khiêm tốn.

Trần Thọ Đình đi lên mấy bước, đỡ cánh tay của Trương Tích Khôn: “Sư tôn mời đứng dậy”.

Trương Tích Khôn lại bất động, nhìn sang hai tượng thần phía trước, nói: “Tổ sư gia không còn gạch che mái, sư tôn còn mặt mũi nào đứng lên? Lý tiên nhân nói đúng, chúng ta phải bỏ lòng kiêu ngạo. Quỳ ở đây đi, lúc nào Thiên Tinh Quan được xây xong, lúc đó đứng lên”.

Trương Đạo Viễn vừa nghe, cảm thấy áp lực quá lớn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK