Nhưng Tông Sư vô cùng hiếm thấy, chỉ có một vài người như vậy, Chu Khiếu Uyên và Bách Phú Minh ở Giang Đông đều đang ở Kim Lăng, không có khả năng tới. Liễu Kim Sinh ở Nam Giang đã chết, Hà Trường Xuân đóng sinh tử quan. Hầu Khuê Đông ở Thân Châu thì đã đi tìm Trần Định Bang liều mạng, Hoàng Tổ Hùng và Từ Thông lại không có qua lại gì với nhau.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra Từ Thông còn có thể mời được Tông Sư nào nữa.
Lại để lọt mất Xà Bích Thanh đang sống nơi đất khách.
Điều này khiến Nghê Hoài Kỳ có chút đau đầu.
Nếu như là Tông Sư khác, ông ta còn có thể lấy thân phận hiệp hội võ đạo để đe dọa một chút, nhưng Xà Bích Thanh là người Miêu, chỉ là tạm trú ở Nam Giang, không thuộc sự quản lý của hiệp hội võ đạo Hoa Đông.
Cũng không phải là Nghê Hoài Kỳ sợ Xà Bích Thanh, nhưng ở trên địa bàn của Từ Thông, đối chiến với Tông Sư mà người ta mời tới, hậu quả khó mà lường trước được.
"Xà Tông Sư, tôi và Từ Thông có chút ân oán cá nhân, không có liên quan gì đến bà, mong bà không nhúng tay".
"Ồ?", Xà Bích Thanh lạnh nhạt nói: "Ân oán cá nhân thì đương nhiên tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng tôi đang uống trà ở Từ phủ, cũng không thể trơ mắt nhìn ông giết người mời tôi uống trà ngay trước mặt tôi được đúng không?"
Nghê Hoài Kỳ cau mày nói: "Nói như vậy, Xà Tông Sư là muốn giúp Từ Thông đối địch với tôi ư?"
"Địch thì chưa đến nỗi", Xà Bích Thanh nói: "Nếu không như vậy đi, chờ tôi uống trà xong, hai người muốn làm gì thì làm, đều không liên quan gì đến tôi".
"Chuyện này là thật ư?", Nghê Hoài Kỳ có chút không tin hỏi.
"Đương nhiên, Tông Sư không nói đùa", Xà Bích Thanh nói: "Nghê Tông Sư, ông cũng tới uống một chén đi, thuận tiện nhìn xem ván cờ này, tôi và Từ gia chủ ai có thể thắng?"
Nghê Hoài Kỳ ngẫm nghĩ, liền đi vào đình, ngồi xuống ghế đá ở một bên.
Người phụ nữ mặc Hán phục ở một bên đưa một tách trà cho ông ta.
Từ đầu đến cuối, Từ Thông vẫn không nói một câu, cũng không nhìn Nghê Hoài Kỳ cái nào.
Ông ta vẫn đang nhìn ván cờ, tự hỏi bước kế tiếp đi như thế nào.
Nghê Hoài Kỳ nhìn về phía bàn cờ trên bàn.
Ông ta cũng có một chút hiểu biết về cờ vây.
Nhìn ván cờ này, quân trắng chiếm một góc, quân đen ở chính giữa, thế lực ngang nhau, phía dưới bên trái tạo thành một con rồng lớn uốn lượn, thắng bại đều dựa trên con rồng này.
Nếu như con rồng của quân trắng còn sống đột nhập vào chính giữa thì chắc chắn quân đen sẽ thua.
Mà nếu quân đen muốn thắng, nhất định phải giết được rồng.
Từ Thông cầm một quân đen trong tay, xem ra là đang khổ sở suy nghĩ.
Nghê Hoài Kỳ cười lạnh trong lòng, sắp chết đến nơi rồi mà còn có tâm trạng đánh cờ.
Lát nữa Xà Bích Thanh đi, để xem ông còn có thể làm gì nữa?
Từ Thông đang do dự, Xà Bích Thanh lại khoan thai thưởng thức trà, Nghê Hoài Kỳ xem cờ không nói chuyện.
Cứ như vậy, ba người ngồi trong đình, tất cả đều trầm mặc, chỉ có bếp lò bên cạnh truyền đến tiếng nước sôi sôi trào.
Mà lúc này, trong sân nhà họ Phan ở thành phố Long lại có một đám người bịt mặt vọt vào.
Ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, khí thế hung hăng.
Nhất là ba người cầm đầu, vừa xuất hiện đã đánh, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn.
Đám bảo vệ nhà họ Phan vừa quát hỏi một tiếng: "Người nào?"
Đã bị vỗ một chưởng lên ngực, bay ra ngoài.
Rầm một tiếng rơi xuống đất, đã trước ngực bốc lên một làn khói xanh, kêu vang xì xì, còn mang theo một mùi da thịt khét lẹt khó ngửi.
Người bên cạnh giật nảy mình, muốn đi đỡ người kia, lại phát hiện người kia đã chết rồi.
Đến khi quay đầu, chỉ thấy hai tay của người bịt mặt vừa rồi đánh chết người kia đỏ rực lên giống như bàn ủi nung đỏ.
Mà một người bịt mặt khác thì cầm một con dao phay trong tay.
Lúc đám bảo vệ nhà họ Phan xông lên liền bị người kia chém lung tung, nhìn như không có kết cấu gì, lại như chém dưa thái rau, tất cả đều ngã xuống đất.
Trong chớp mắt, bọn họ đã vọt đến dưới tán cây hòe.